Vài ngày sau khi bị vết thương ở chân, Doãn Lạc Lạc đã có thể tự do đi lại, cô ngồi trên xích đu thoải mái ngắm quang cảnh.
Ngày mai là sinh nhật của cô, vốn dĩ sẽ không định tổ chức xa hoa giống Ân Tiểu An, nhưng trong lòng vẫn mong hắn sẽ về nhà cùng thổi bánh kem với mình, có lẽ đây là điều không thể, bọn họ chưa từng nói chuyện tử tế với nhau lần nào, huống chi là gọi điện thoại nói hắn trở về cùng cô đón sinh nhật, suy cho cùng, vẫn là có chút không đúng.
Thở dài chán nản, cô đứng dậy đi một vòng, đêm nay hắn sẽ không trở về, từ lần bọn họ xảy ra xích mích kia hắn cũng biệt tăm mất tích.
Một lần cũng chưa từng quay về đây, mà ngày mai sinh nhật cô đã đến rồi.
Tiếng xe ngoài cổng truyền tới, Doãn Lạc Lạc bất giác đứng lại, hướng cánh cổng nhìn chiếc xe đang dần dần đi vào trong, Ⱡồ₦g иgự¢ khẽ rung động kịch liệt, cô nhanh chân đi về phía hắn, chỉ thấy hắn mặt lạnh không thèm nhìn cô, trực tiếp đi thẳng vào trong.
Cô thấy bóng lưng hắn đã khuất, đáy lòng chợt cảm thấy mất mát, đôi mắt nhanh chóng cụp xuống buồn bã.
Pha cho hắn một ly sữa, cô mở cửa nhẹ nhàng, nói trắng ra thì đây là lần đầu tiên cô to gan xông vào phòng hắn, căn phòng rộng rãi, sạch sẽ, rèm hoa tinh tế trắng muốt, chiếc giường được lấy màu đen xám làm chủ đạo, và một số vật trang trí đắt tiền khác.
" Ai cho cô tự ý xông vào đây, cút ra ngoài" Đột nhiên bóng dáng hắn từ phòng tắm bước ra, trên người vẫn còn quấn chiếc khăn tắm màu trắng, nước chảy từ trên mái tóc đen tuyền xuống dưới bụng hắn, nước da màu đồng săn chắc cùng sáu múi sắc nét, vừa tắm xong liền có chút vô cùng quyến rũ, cô bất giác đỏ mặt, trái tim khẽ đập liên hồi.
" Tôi đến có việc muốn nói với anh"
" Chuyện gì" bước chân hắn dừng lại, nghiêng người nhìn cô chăm chú, sau đó rút điếu thuốc ra nhẹ nhàng châm lửa hút, làn khói mờ ᴆục trắng xóa theo bờ môi của hắn khẽ thổi ra một hơi, cô liền bụm miệng ho sặc sụa, nhăn mặt nhìn hắn.
" Hút thuốc nhiều không tốt cho sức khỏe đâu"
Đôi mắt chợt híp lại tạo thành ánh nhìn ma mị, bàn tay gõ vài cái tàn thuốc rơi nhẹ xuống mặt nền, hắn đặt điếu thuốc vẫn còn cháy dở lên gạt tàn, sóng lưng thẳng tắp khẽ nhướn về phía cô, đem thân thể nhỏ bé ngồi trên đùi hắn.
" Rốt cục, cô muốn quản tôi cái gì? Có tư cách sao?" bất thình lình nâng khuôn mặt lên, ngôn từ có chút xa lạ, lời nói đã xa cách càng thêm xa, cô với tay mãi cũng chẳng thể chạm tới, chuyện định nói cho hắn biết cũng vì vậy nuốt ngược lại trong bụng, nhìn hắn như vậy, cô cũng không muốn nói nữa, thực sự không cần thiết.
" Ừm, thật sự thì không có tư cách quản anh, vậy tôi xin phép về phòng trước" Doãn Lạc Lạc định đứng dậy nhưng rất nhanh đã bị hắn ôm chặt lại, siết vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ cứng rắn vẫn còn thoang thoảng mùi hương nam tính nhàn nhạt.
Biết hắn chán ghét cô, nhưng thời gian ở bên cạnh hắn cũng không còn nhiều, có thể mốt hoặc ngày kia hắn sẽ không chút lưu tình đem cô đá bay ra khỏi đây, lúc đó cô cũng không mong muốn gì hơn, chỉ muốn một lần được cùng hắn tổ chức sinh nhật cùng mình, muốn đóng gói một ký ức tươi đẹp đem theo mà thôi.
" Cô tìm tôi có chuyện gì?" vẫn không có ý định buông tha cô dễ dàng như vậy, tự mình đến đây, chi bằng nên làm chút gì đó.
" Tôi không có hứng nói nữa, mau thả ra, tôi muốn về phòng nghỉ ngơi" Doãn Lạc Lạc giật giật khóe môi, đôi mắt chỉ thiếu một tấc liền chạm vào cánh môi hắn, cô cố giữ khoảng cách với khuôn mặt hắn, tránh sự ᴆụng chạm không thích ứng.
" Cô tự mình tới đây, thế nào lại muốn nói thì nói. Muốn đi liền đi, bây giờ có nói hay không?"
Đặt tay trên eo cô, cả cơ thể vẫn ngồi im trên đùi hắn, váy ngủ trên người hơi mỏng nhưng cô đã khoác thêm áo vào, chỉ có điều phía dưới hơi cọ sát trên da thịt hắn khiến cô có chút không thoải mái.
" Anh thả tôi ra trước đã" khẽ động đậy thân thể, phía dưới cọ quậy khiến Tiêu Nhất Hàn khẽ thở một hơi dài quyến rũ, ánh mắt tà mị lặng lẽ nhìn cô, Doãn Lạc Lạc sợ hãi đưa tay lên chống cự, chỉ mong thoát khỏi người hắn, tất cả đều không thể, bất đắc dĩ để mặc hắn ôm.
" Nói nhanh lên" sắc thái lập tức thay đổi, cơ thể hắn nóng rực như có vạn ngọn lửa thiêu đốt, lời nói mất kiên nhẫn đánh úp vào tai cô.
" Ngày mai... Ừm... Sinh nhật tôi, anh có thể về không?" cô ấp úng mở miệng, chỉ sợ hắn sẽ không đồng ý, dù biết trước kết quả nhưng trong lòng vẫn thấy mất mát không ngừng lan tỏa.
" Cô nghĩ thế nào?" ngắn gọn ném cho cô câu trả lời, không có vế sau, cô cũng đủ hiểu đáp án, tất nhiên sẽ không rồi, cô chợt nở nụ cười buồn bã, trước sau gì cũng biết kết quả, còn mặt dày qua đây làm gì không biết, cô hít hít cái mũi đang đỏ, chỉ cần ᴆụng nhẹ cô nhất định sẽ khóc.
" Tôi biết rồi, vậy tôi về phòng trước" dù động đậy cỡ nào hắn cũng dùng sức lực kìm cô lại, khiến cô toàn thân mềm nhũn vô lực ngồi yên trên đùi hắn, nửa bước cũng hề dịch lùi.
" Tối mai tôi sẽ về" lời nói ngắn gọn vang lên, cô ngạc nhiên nhìn hắn, Tiêu Nhất Hàn vừa mới nói gì? Tối mai hắn sẽ về, vậy nghĩa là hắn đã đồng ý rồi sao?
Ⱡồ₦g иgự¢ liên tục đập mạnh mẽ, trái tim cô như suýt nhảy ra khỏi cơ thể, phải cố sức kìm nén mới không hét thành tiếng.
" Ngô..." nụ cười trên môi còn chưa dứt, hắn đã đem môi cô bá đạo gặm cắn, từng chút nóng bỏng rót vào khoang miệng Doãn Lạc Lạc, mùi hương dịu nhẹ trên thân thể cô khiến Tiêu Nhất Hàn mê luyến đắm chìm, cũng không biết bản thân từ lúc nào đã yêu thích mùi hương trên người cô đến như vậy.
Chỉ là đêm nay hắn không buông tha cho cô, từng chút đem quần áo cô trút bỏ, bàn tay không ngừng di chuyển đem bộ иgự¢ tròn trịa nhào nắn, Doãn Lạc Lạc mơ hồ run rẩy, phản ứng càng thêm trầm luân, nhất cử nhất động đều bị hắn công kích đến kinh sợ.
Đem khăn tắm kéo xuống, lộ ra thân hình rắn chắc với nước da màu đồng sáu múi đang chèn ép lên người cô, тһô Ьạᴏ kéo hai chân cô lên, ấn một cái Hạ thân liền đi vào sâu trong cơ thể cô, bất giác bật ra tiếng rên yêu kiều, cô hận không thể cắn nát môi mình, đỏ mặt kháng cự.
" Đã muốn như vậy còn cố chịu đựng" hắn hừ lạnh, đem thân thể to lớn của chính mình luật động càn quấy bên trong thân thể nhỏ bé của Doãn Lạc Lạc, giống như thuốc phiện, càng lúc càng trầm luân, càng cố vùng vẫy càng thêm kích thích.
Cô đưa tay bám chặt vào eo hắn, hơi thở nặng nề, lắc đầu giãy dụa, cô đã sai lầm khi vào phòng hắn, đáng lẽ nên canh lúc hắn ở ngoài rồi mới nói chuyện, hoặc ở cùng chỗ dì Tô rồi mới bắt đầu hỏi hắn, không nên tự chui đầu vào rọ.
Hắn đem hạ thân rút ra đâm vào, âm thanh trầm ᴆục của hắn không ngừng công kích toàn bộ dây thần kinh đang hoạt động của cô, Doãn Lạc Lạc vặn vẹo thân thể, bàn tay run run dùng sức cào vào da thịt Tiêu Nhất Hàn khiến hắn hơi nhíu mày, đem bàn tay cô bắt lại không cho nhúc nhích, từng chút đẩy đến nơi sâu nhất trong cơ thể cô.
Động tác càng lúc càng nhanh đem hai thân thể gắn chặt chẽ vào nhau, dính như hình với bóng, nửa khe hở cũng không có, Tiêu Nhất Hàn hơi dùng sức nhất thời khiến cô không đáp ứng được, liền ngất đi.
Tiêu Nhất Hàn dừng lại nhìn người phụ nữ trước mắt, đây là lần thứ hai cô ngất đi khi chưa làm xong, có phải hắn dùng quá sức hay không.
Thở dài khó chịu, ôm lấy người cô không ngừng luật động, mặc kệ cô đã ngất, tàn ác dùng hết sức đẩy mạnh vào ɦσα ɦµყệƭ, thoáng chốc co rút mạnh mẽ, cũng không vội rút ra, trực tiếp đem mầm móng phóng thẳng vào bên trong.
Hắn thở dốc nhìn cô, đem cơ thể ôm chặt vào Ⱡồ₦g иgự¢, cảm nhận hơi thở đều đều của cô đang nhẹ nhàng thở ra mới khiến hắn an tâm chìm vào giấc mộng.
Lúc sáng tỉnh dậy, bên cạnh đã trống trơn, Tiêu Nhất Hàn quần áo chỉnh tề tới công ty, cô nặng nề nhấc mí nhìn xung quanh, sau đó rời giường.
Phía dưới như xé toạc ra, đau đớn khiến cô đứng không vững.
Nhưng nghĩ đến hôm qua hắn nói tối nay sẽ trở về liền vui vẻ không ngừng cười tươi.
Cô xuống dặn dì Tô giúp mình đi mua một chút hoa quả, hôm nay tự cô sẽ xuống bếp làm bánh kem.
Tiêu Nhất Hàn nhìn đồng hồ, đã hơn năm giờ chiều, hắn nhớ hôm nay có hứa sẽ về cùng cô đón sinh nhật, đáy lòng đột nhiên có chút rung động, nhớ đến nụ cười tươi hôm qua của cô, hắn cũng không muốn đổi ý, lúc đầu ý định đùa giỡn với cô một chút nhưng thấy cô vui vẻ như vậy hắn cũng không mở miệng nói tiếp.
Cánh cửa phòng bật mở, bóng dáng người phụ nữ mềm mại tiến vào trong, nhẹ nhàng mở miệng " Nhất Hàn, em về rồi, anh có nhớ em không?"
Nghe âm thanh quen thuộc, đột nhiên hắn sững người lại, ngẩng mặt lên đối diện, bốn mắt nhìn nhau, trái tim hắn bắt đầu đập liên hồi, cảm giác thời thanh xuân một lần nữa vang dội mãnh liệt.
Là cô, Uyển Hạ Nhi của anh, đã trở về rồi!!!!
Đem miếng socola cuối cùng cắm lên bánh kem, Doãn Lạc Lạc thở phào nhẹ nhõm, trên bàn đồ ăn đã xếp gọn gàng tỉ mỉ, cô bê bánh kem đặt vào chính giữa, bên cạnh là một một lọ hoa hồng đỏ được cô cắm vào bên trong, những ánh nến sáng rực rỡ phút chốc lại theo cơn gió nhẹ bên ngoài thổi phập phồng, cô mặc trên người chiếc váy màu đỏ xinh đẹp, giống như nàng công chúa đang mong ngóng hoàng tử đến.
Dì Tô cùng những người khác biết hôm nay cô cùng hắn đón sinh nhật nên đã vội ra sau dọn dẹp, để hai người bọn họ có không gian riêng tư với nhau.
Chỉ là, đồng hồ cứ dần dần tích tắc trôi qua, một phút lại thêm một phút trôi qua, ngọn nến cũng sắp tàn hết, đồ ăn đã nguội lạnh, còn có cả bánh kem cũng từ từ theo cô mà bị ảnh hưởng.
Hắn sẽ không thất hứa, cô nhất định phải tin, cô chưa từng có khi nào lại tin tưởng hắn đến như tối nay, chỉ là hắn bận công việc, có thể sẽ về trễ.
Thời gian chầm chậm trôi qua, hai chân như muốn tê liệt, ánh nến đã tan chảy xuống mặt bàn, chỉ còn lại ánh sáng mờ nhạt của đèn tường chiếu vào, lòng cô đột nhiên chìm xuống hẳn, cô biết với hắn cô chẳng là gì? Nhưng một câu nói kia lại khiến cô tin răm rắp, dù biết hắn sẽ không có tình cảm với cô, nhưng cô chỉ cần cùng hắn đón sinh nhật vào sáng mai, có thể giả tạo cho cô một bờ vai tựa vào một lần thôi có được không? Dù chỉ là miễn cưỡng cô cũng không bao giờ trách than hay oán hờn hắn.
Nhưng là, nhưng là...
Thật sự hắn đã không giữ lời hứa, có lẽ hôm qua hắn tiện miệng trả lời cô!!!!
Ông trời thật trớ trêu, ngay cả cơ hội cho bọn họ ở bên nhau một ngày cũng không thể được!!!?
Cô khóc, giọt nước mắt nóng hổi từ từ lăn trên khóe môi, mặn chát, cô không thể cảm nhận được gì ngoại trừ đau đớn đến tận xương tủy, máu như ngừng chảy, chỉ còn lại tiếng tim đập rỗng tuếch.
Tự bật cười, bàn tay vô thức nắm chặt vào vạt váy, hai bờ vai run rẩy kịch liệt, cô khóc nhưng là khóc không thành tiếng, giống như đang cố kìm nén nhưng lại không thể, nước mắt vẫn vô tình chảy ra, thật nhiều, thật nhiều....
Nếu kiếp sau, em gặp anh sớm hơn, em sẽ khiến anh yêu em đầu tiên?
Sẽ hát cho anh nghe bài ca giao hưởng mùa đông, cùng nhau lẳng lặng ngắm hoàng hôn buổi chiều!
Hai mươi tư tiếng đồng hồ em sẽ luôn ở bên cạnh anh, ngắm nhìn nụ cười thật hồn nhiên của anh vào mỗi sớm bình minh!!!?
Cùng anh tĩnh lặng dưới bãi biển hóng gió, phác họa lên bức tranh tình yêu đơn thuần!!!?
Cùng nhau sống một cuộc đời bình dị, không nhuộm thị phi của xã hội, ở bên cạnh anh an nhiên lạc quan sống những ngày tháng còn lại.