Tổng Tài Ác Ma! Cô Gái Chớ Động Tình - Chương 37

Tác giả: Trâm Anh Yume

Ngồi trên xích đu, cô khẽ duỗi chân ra đẩy vài cái, chiếc xích đu cứng rắn lắc lên lắc xuống, đem tâm tình cô đẩy lên tới tận chân trời.
Chốc lát, phía ngoài cổng đã có rất nhiều người đi vào, cô giật mình đứng dậy, có chút hoang mang nhìn người trước mặt " Dì Tô, chuyện này là thế nào?" phía sau đi theo dì Tô còn có rất nhiều người giúp việc khác đang đứng im nhìn cô.
" Thiếu gia cho gọi đến chăm sóc Doãn tiểu thư"
Cô ngờ ngợ nhận ra điều gì, lần trước hắn có cảnh cáo một lần, bây giờ việc đi đâu cũng đều nằm trong kế hoạch của hắn, mọi tính toán đều chỉ nhắm về một mình cô.
" Vâng, mọi người vào trong đi"
Lần lượt bước vào biệt thự, cô bỗng nhiên trầm mặc, ánh mắt hiện lên tia nhìn buồn bã đến thê lương, trong lòng không khỏi sinh cảm giác ảo não.
Trước lúc tối, mọi người đã dọn sẵn đồ ăn đến trước mặt cô, cúi đầu kính cẩn " Doãn tiểu thư, mời dùng"
Ngoài cửa bỗng có tiếng xe truyền tới, cô dời tầm mắt nhìn ra ngoài cửa, một bóng dáng cao ráo lạnh lùng bước vào trong, mọi người cũng nhanh chóng đứng sang một bên lễ phép chào hắn.
Nhã nhặn bước tới gần, phong thái yên tĩnh đến bức người, đưa tay kéo ghế ra ngồi xuống, cũng không quan tâm đến sắc mặt cô đang tím lại, run rẩy nhìn hắn.
" Ngồi xuống" lạnh nhạt buông một câu hờ hững, sau đó tiếp tục động đũa, gắp từng món bỏ vào chén.
Doãn Lạc Lạc nhẹ nhàng kéo ghế ra, bản thân ngồi xuống từ từ ăn, từ đầu tới cuối không dám mở miệng nói gì, chỉ sợ khiến hắn không vừa ý lại bức bách cường chế mình.
Dương mắt lên liếc nhìn cô một cái, lập tức đặt mạnh đôi đũa xuống, nhìn cô trong quá trình ăn không hề ngẩng đầu nhìn hắn, khiến trong lòng đột nhiên không hề dễ chịu " Doãn Lạc Lạc"
" Tiêu tiên sinh, anh có việc gì cần căn dặn" Cô theo phản ứng động tác của hắn liền ngẩng mặt lên đối diện, bốn mắt nhìn chằm chằm, giống như một luồng điện chạy thẳng vào đáy tim.
Tâm trạng không được tốt lắm, lại vì cô mà trở nên hỗn loạn, đem tâm tình phức tạp đè nén lại, ngang ngược đứng thẳng người dậy bỏ lại một câu nói sắc bén " Ngày mai đến công ty"
Sau đó liền bước lên lầu, hướng cửa phòng đặc biệt của chính mình biến mất khỏi tầm mắt cô.
Doãn Lạc Lạc ngạc nhiên mở to mắt nhìn hắn, lúc thì kêu cô đi làm, lúc thì đuổi cô không một lý do, hắn đến tột cùng muốn cô như thế nào? Những lời nói đó cũng chỉ đành im lặng giữ ở trong lòng, cũng không dám phản bác.
Trở vào phòng, cô liền đánh một giấc ngủ ngon.
Sáng sớm, ánh nắng nhẹ rọi vào chiếc giường cô đang nằm, nhíu chân mày lại, cô bừng tỉnh lập tức mở mắt dậy, không chần chừ nhớ đến câu nói hôm qua của hắn, có chút lúng túng vội vàng thay đổi một bồ đồ giản dị, nhanh chóng chạy xuống dưới phòng khách.
Tiêu Nhất Hàn tựa lưng vào sofa, nhìn thấy cô, đôi mắt mất kiên nhẫn lập tức nhíu chặt lại, hừ lạnh " lên xe"
Cô cũng không chậm trễ nhanh chóng theo phía sau, mở cửa xe bước vào.
Trong xe không khí yên lặng quá mức, khiến bọn họ dường như mất toàn bộ không khí, bàn tay vẫn đều đều nắm chặt vô lăng di chuyển, Doãn Lạc Lạc tập trung cao độ, lòng bàn tay sớm đã đổ rất nhiều mồ hôi.
Chiếc xe tiến thẳng vào trong công ty, hắn mặt lạnh đẩy cửa xe bước ra ngoài, cô cũng đi theo hắn bước ra.
Mọi ánh nhìn đều đổ hết lên người cô, trong miệng không khỏi thì thầm, bàn tán, cô chỉ cúi mặt lẽo đẽo đi phía sau hắn bước vào thang máy.
Tiêu Nhất Hàn bộ dáng ưu nhã, hai tay đút túi quần từng bước đến cửa phòng.
Đông Lăng Vũ từ xa nhìn thấy, sải chân dài đi đến cửa phòng nhìn bọn họ, ý cười ngập khóe môi, cũng đem cánh cửa đóng chặt lại.
Cô nhìn bàn làm việc vẫn như cũ không có gì thay đổi, sau đó bước về chỗ ngồi, trong lòng không khỏi nhận xét đánh giá.
" Phân tích chỗ hồ sơ đó trong buổi sáng hôm nay, đừng làm tôi mất mặt"
Cô gật đầu, mở laptop lên vùi mặt vào công việc.
Đôi đồng tử xanh lục bất giác nhìn thẳng vào người phụ nữ đối diện, đáy lòng chợt xẹt qua tâm tình phức tạp, hắn không để cô ở lại biệt thự vì nhiều lý do khác, nhận thức được suy nghĩ vừa rồi khiến bản thân hắn bỗng nhiên giật mình.
Một lát sau, cô xử lý gọn gẽ xấp hồ sơ trên bàn, đem văn kiện đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng đặt xuống.
Tiêu Nhất Hàn đang day day thái dương, nhìn thấy đống văn kiện trước mặt, liền ngẩng đầu lên nhìn cô, nhếch miệng tùy hứng nhìn bóng dáng cô đang xoay người trở lại bàn làm việc.
" Rót tôi ly cafe" hắn không ngẩng đầu lên, tiếp tục chăm chú xem máy tính, cứ như vậy không quan tâm đến gương mặt cô đang biến sắc, Doãn Lạc Lạc đứng dậy, mở cửa phòng đi ra.
Rót đầy ly cafe nóng trên tay, cô xoay người định đi liền có bóng dáng khác đứng chắn trước mặt, cô không khỏi đề phòng né qua một bên.
" Doãn Lạc Lạc, lại gặp nhau rồi" Vu Thanh Thanh kiêu ngạo, mặc trên người bộ đồng phục màu đen bó sát, thân hình gợi cảm mê người đang không ngừng bức bách Doãn Lạc Lạc.
" Tránh ra, tôi đem cafe đến cho Tiêu tổng, nếu anh ta nổi điên, cô gánh không hết"
" Miệng lưỡi sắc bén, thế nào để tôi giúp cô mang tới" không đợi cô trả lời, liền giựt lấy ly cafe nóng trong tay, tự mình gõ mạnh đôi guốc xuống mặt nền, nhanh chóng biến mất.
Doãn Lạc Lạc cũng không có giằng co, trực tiếp rót một ly khác, bình tĩnh ngồi uống, xem việc lúc nãy giống như không phải lỗi của cô, là tự cô ta giằng lấy.
" Cốc cốc" Cửa phòng vang lên vài tiếng gõ cửa, rốt cục hắn cũng ngẩng đầu, ý cười chợt xuất hiện trên môi, nhưng cánh cửa vừa mở ra, đôi mắt hắn lập tức tối sầm, nhìn người phụ nữ khác đang từng bước tiến đến gần hắn.
" Cafe của ngài đây, nhanh uống đi không nó nguội giờ đấy"
" Ai cho phép cô vào đây, cút ra ngoài" nhìn ly cafe nóng trước mặt, tâm tình hắn vừa bình ổn lập tức trở nên hung dữ, người phụ nữ kia, cô giỏi lắm, lá gan không hề nhỏ.
" Tiêu tổng, cô ta nói tôi mang vào giúp ngài, với lại... Thực ra người ta cũng..." cô ta tiến lại gần hắn, đưa đôi mắt xinh đẹp quyến rũ Tiêu Nhất Hàn, mùi hương nồng đậm xộc thẳng vào chiếc mũi khiến hắn không khỏi bực tức, cảm giác giống như buồn nôn không cách nào nhịn được.
Thân thể Vu Thanh Thanh giống như con rắn bò khắp nơi, đem bộ иgự¢ đẫy đà cọ sát vào cánh tay hắn, hơi thở tà mị khẽ thổi nhẹ vào sau gáy hắn, từng chút một gỡ nút áo sơ mi, chỉ sợ hắn không tận hưởng, ngược lại độc nhất lòng dạ đàn bà, ti tiện hạ lưu lại dám có mưu đồ cùng hắn ở một chỗ.
" Cô làm việc ở bộ phận nào" âm thanh lạnh lùng, không chút dư thừa trực tiếp hỏi thẳng cô, Vu Thanh Thanh giống như con cá cắn mồi, vui vẻ trả lời nhanh hơn suy nghĩ.
" Tôi ở bộ phận thiết kế tầng kế bên"
" Đông Lăng Vũ" hắn đột nhiên gọi phó tổng tới khiến cô ta không khỏi hoang mang, nhìn người đàn ông đi vào, cô ta xấu hổ ngồi trên người hắn không dám động đậy thêm tí nào.
" Đem cô ta sa thải ngay lập tức, từ khi nào lại có người ở bộ phận thiết kế dụng tâm chạy đến tận đây quyến rũ tôi như vậy" nhàn nhạt mở miệng, vẫn không để ý đến sắc mặt cô ta đang méo mó đến mức nào đem cánh tay cô ta chụp lại, một cước đẩy té trên nền nhà, cô ta rên một tiếng, khuỷa tay vô thức đau nhức đến tận xương tủy, lại lo sợ bị hắn đuổi việc liên tục quỳ xuống cầu xin hắn.
" Tiêu tổng, tôi biết sai rồi, hãy cho tôi một cơ hội"
" Đi" Đông Lăng Vũ cúi xuống cầm tay cô ta kéo ra bên ngoài, không mảy may đến Vu Thanh Thanh đang nước mắt lưng tròng, khàn giọng cầu xin.
Tiêu Nhất Hàn đem trang phục tỉ mỉ chỉnh lại, nhất thời cười nhẹ một cái, Doãn Lạc Lạc, cô thật có ý tốt.
Doãn Lạc Lạc uống xong ly cafe, vui vẻ lau khóe miệng trở lại phòng làm việc, nhất thời sợ hãi hét lên một tiếng.
" Anh... Anh đang làm cái gì vậy?" cánh cửa vừa mở ra, lập tức thân hình tuyệt mĩ của hắn đã đứng trước mặt cô, không khỏi có chút sợ hãi lùi lại.
Vươn tay túm lấy cổ áo cô mạnh mẽ lôi vào trong, cánh cửa theo lực đạo ở tay hắn liền đóng mạnh lại, đè sát cô vào cánh cửa to lớn, giọng nói mười phần cảnh cáo.
" Doãn Lạc Lạc, cô thật to gan, tôi bảo cô đi lấy cafe hay là bảo cô ta đem tới đây"
" Tôi... Là cô ta có ý muốn đem đến cho anh, ai mang đến cũng vậy thôi, anh hà tất phải nổi giận chuyện này"
Khuôn mặt lập tức thay đổi, trên trán xuất hiện vài vạch đen u ám, đem thân thể cô áp mạnh hơn vào cánh cửa, gằn từng chữ " Cô dám cãi lời tôi, Doãn Lạc Lạc, cô xác định muốn ૮ɦếƭ"
Sau câu nói đó, hắn bá đạo luồn tay vào trong áo cô, tiến thẳng đến bộ иgự¢ to tròn, mạnh mẽ Ϧóþ vào.
Doãn Lạc Lạc khó chịu khẽ rụt người lại, chỉ cảm nhận phía sau lưng đột nhiên run rẩy, không thể lùi bước.
" Anh... Thả tôi ra" giọng nói nhỏ nhẹ bật ra, bên ngoài có rất nhiều người cô sợ bọn họ nghe thấy, trong lòng chợt nổi lên sự xấu hổ điên cuồng, căm phẫn liếc nhìn hắn.
" Cô có thể kêu lớn lên, phía bên ngoài rất có thể có nhiều người nghe được" tà mị đem hơi thở nóng bỏng thổi nhẹ vào mặt cô, những ngón tay thon dài miết nhẹ bờ môi đỏ mọng của Doãn Lạc Lạc, trực tiếp in mạnh lên, bá đạo cắn ʍúŧ, cô khó khăn né tránh, lại bị bàn tay giữ chặt lại.
" Buông ra"
Hắn lạnh lùng đem cổ áo cô kéo mạnh ra, cúi mặt xuống cắn thật mạnh vào cổ cô khiến Doãn Lạc Lạc hừ nhẹ ra tiếng, mệt mỏi tựa như dây đàn đứt dây, đem thân hình cố gắng vùng vẫy.
" Xem ra tôi xử phạt cô hơi nhẹ" thấy cô vẫn còn sức lực phản kháng đột nhiên hắn tức giận kéo eo cô lại sát mình, bàn tay không chút lưu tình tiến xuống phía dưới, đem khóa quần giật mạnh ra, cô kinh hãi đưa tay xuống giữ chặt quần mình lại, Tiêu Nhất Hàn như con thú nổi điên, bá đạo chiếm đoạt.
" Anh..." Cô muốn mở miệng chửi hắn, lập tức nghĩ ra được điều gì đó liền im bặt, ánh mắt màu xanh lục u ám nhìn thẳng vào gương mặt tái nhợt của cô, cảm giác của hắn bộc lộ rõ sự am hiểu tận hưởng.
" Nếu cô phản kháng, cứ thử xem tôi sẽ làm ra điều khiến cô hối hận cả đời"
Doãn Lạc Lạc hiểu trong lời nói hiện tại của hắn, ngoan ngoãn để mặc hắn khống chế, tận sâu đáy lòng vẫn có chút không tình nguyện, nhắm chặt mắt nhìn bàn tay to lớn của hắn đang dần dần kéo quần cô xuống tận chân, sau đó lột sạch ném qua một bên, ở đây là công ty, Tiêu Nhất Hàn lại dám cùng cô làm chuyện đó ở chính phòng làm việc, phút chốc sự nhục nhã bỗng dưng lan tràn khắp cơ thể, cô đỏ mặt nhẫn nhịn sự tuyệt tình của hắn, ngàn lần không khuất phục.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc