Trong căn phòng hơi lờ mờ một chút ánh sáng bên ngoài, có thể cảm nhận rõ ràng một bên gương mặt hắn tràn đầy sắc khí, Tiêu Nhất Hàn tức giận đem cô đẩy mạnh lên chiếc đàn, cái lưng ᴆụng vào phía sau liền truyền đến cảm giác đau nhức.
" Biết đau, tôi đã cảnh cáo cô rồi đúng không"
Giận dữ đem thân thể cô ghì chặt vào cây đàn, giống như bó hoa tươi bị đập vụn nát, từ từ rơi rớt.
" Tôi xin lỗi" cô sợ hãi nói xin lỗi, căn bản hắn không thèm nghe cô trực tiếp đem cổ cô Ϧóþ mạnh.
" Doãn Lạc Lạc, hôm nay tôi sẽ cho cô biết tận cùng của sự nhục nhã là như thế nào"
Tiêu Nhất Hàn nóng giận, hai con mắt chứa đựng tia nhìn hung ác, lãnh khốc trừng mắt liếc cô, kéo thân thể đặt lên chiếc đàn, tay đưa lên cao, toàn bộ quần áo trên người đều bị xé thành mảnh vụn, hành động không chút dịu dàng, từng chút ђàภђ ђạ cô.
Doãn Lạc Lạc kinh sợ, cảm giác nhục nhã bỗng nhiên lan tràn khắp cơ thể, bây giờ cô đã hiểu từ nhục nhã mà hắn vừa mới nói, chính là không cho cô chút tôn nghiêm, đem thân thể phơi bày lõa lồ đặt trên chính chiếc đàn mà cô thích, bắt đầu khiêu khích bá đạo.
" Đừng... Tôi biết sai rồi... xin anh tha cho tôi, lần sau... Tôi sẽ không làm sai ý anh nữa"
Doãn Lạc Lạc sợ hãi, muốn nhảy xuống lại bị hắn ép chặt lại, mạnh bạo cởi dây gia thắt lưng trói vào tay cô, Doãn Lạc Lạc đau nhức lắc đầu giãy dụa, nước mắt không ngừng rơi.
" Câm miệng, loại người như cô không xứng đáng chạm vào nó" Hắn tức giận thô lỗ đem thân thể cô lại gần, kéo hai chân lên cao, chính mình tự kéo khóa quần xuống, ấn một đường thẳng tắp mạnh mẽ đâm sâu vào.
" Ưm" Doãn Lạc Lạc nhục nhã hận không thể nhảy xuống chạy khỏi đây, hắn tức giận vì cái gì, vì cô đã chạm vào cây đàn quý giá này của hắn, hay vì đây là món quà giữa hắn và cô gái kia, nên hắn mới tức giận như vậy.
" Thật phóng đãng, kêu lớn vào" mỗi câu nói đều dùng sức hung hăng chạm đến nơi sâu nhất, toàn bộ sức lực áp bức cô không có điểm nhẹ nhàng, chỉ không ngừng bạo phát kịch liệt.
Thân thể phút chốc đẫm ướt mồ hôi, tay cô bị trói bất lực không cách nào rút khỏi, cắn răng chịu đựng cơn đau nhức đang lan tràn phía dưới.
" Không biết cái thân thể này đã có bao nhiêu đàn ông chạm vào rồi, cô nói thử xem, tôi đã đủ đáp ứng cô chưa?"
Lời nói mị hoặc lại chất chứa hàm ý băng lãnh, đem nam căn bành chướng rút ra, đặt tại ɦσα ɦµყệƭ hơi hơi cọ sát, ánh mắt sắc bén khẽ nhìn người phụ nữ trước mặt, không khỏi khinh thường.
" Cầu xin anh... Tha... Cho... Tôi, tôi... Biết... Sai... Rồi" cô nức nở, lời nói đứt quãng, mệt mỏi giống như mất hết sức lực, hận chính bản thân mình nhu nhược.
Nhướng mày lên cao, con mắt xanh lục độc ác bắn lên tia nhìn quái dị, không đợi cô tiếp tục mở miệng, nhanh chóng đẩy mạnh vào ɦσα ɦµყệƭ, cơ thể bỗng nhiên run rẩy dữ dội, toàn thân lan tràn khoái cảm kì lạ khiến Doãn Lạc Lạc sợ hãi, trong lòng nỉ non vạn phần.
Giãy dụa, phản kháng, nuốt hết âm thanh vào trong bụng, cô bất lực vặn vẹo thân thể, chỉ thấy càng phản kháng càng khiến vật to lớn nam tính kia càng thêm dễ dàng di chuyển vào bên trong, đôi môi nhếch lên đầy khinh thường, hơi thở lạnh lùng như tuyết mùa đông, không ngừng truyền tới.
" Không ngờ cô lại nhiệt tình như vậy? Muốn chơi trò kích thích" thân thể hắn dừng lại, đẩy mạnh người cô nằm ngửa lên cây đàn, khuôn mặt cô hiện tại ngẩn lên nhìn trần nhà, nước mắt ủy khuất chảy dài xuống, rơi nhẹ xuống mặt đàn.
Hắn thô lỗ kéo hai chân cô rộng ra hơn, ưỡn lưng một cái liền thúc đẩy mạnh vào, từng đợt va chạm kịch liệt khiến toàn thân đau nhức, vô thức mệt mỏi ngất xỉu đi.
" Shit" Tiêu Nhất Hàn chửi một câu, nhìn thân thể cô từ từ trượt xuống, phía dưới vì va chạm mạnh của hắn liền xuất hiện một vệt máu dài chảy xuống bắp đùi trắng nõn nà của cô.
Đưa tay đỡ lấy thân thể yếu ớt của Doãn Lạc Lạc, nhanh chóng gỡ trói cho cô, không biết sao cô lại ngất xỉu, làm hắn cũng mất hứng, đem khóa quần kéo lại, mà chính bản thân cũng chưa thỏa mãn xong.
Nhìn đôi mắt mệt mỏi đang nhắm nghiền của Doãn Lạc Lạc, trong lòng hắn đột nhiên bực tức khó chịu, không nói thành lời, ôm thân thể cô về phòng, mở tủ lấy ra một bộ đồ ngủ giúp cô mặc gọn lại, kéo mền lên đắp vào người cô.
Ngồi bên cạnh giường, hắn chợt thu vẻ mặt lạnh lùng lại, thâm trầm nhìn người phụ nữ đang chìm vào giấc ngủ sâu, không khỏi thở dài bất lực.
Nếu cô không gả cho hắn, hoặc cô ngay từ đầu trên thánh đường ngoan ngoãn nghe lời hắn từ chối hôn nhân, thì bây giờ đã không thành ra như thế này?
Có trách là trách cô đã vô tình phá hỏng mất hạnh phúc của hắn, hắn hận nhất chính là loại người tham tiền nên mới gả vào đây, dùng thủ đoạn khiến ba mẹ hắn yêu quý cô, lại không ngờ tới, bạn gái hắn, chưa từng một lần thấy mẹ hắn chấp nhận bằng sắc thái vui vẻ nào cả.
" Ưm, đừng... Đừng mà... Tôi biết sai rồi, hu hu hu" cô mơ màng lắc đầu giãy dụa, vô thức trong giấc mơ lại hoảng loạn kinh sợ đến vậy, khiến Tiêu Nhất Hàn nhất thời ngưng đọng lại mọi động tác, không ngờ hắn lại khiến cô thành ra thế này, ngay cả ngủ cũng không được ngon giấc.
Đưa tay lên ᴆụng nhẹ vào gương mặt cô, bất chợt Doãn Lạc Lạc dịu lại, chân mày cũng dãn ra, lại vươn tay một cái liền chụp được bàn tay của hắn, từ từ nắm chặt lại.
" Tiêu Nhất Hàn, xin lỗi, tôi yêu anh"
Cô không biết, trong giấc mơ lại vô tình thốt ra câu nói đó, khiến người đàn ông kia chợt ngạc nhiên, ngay cả bàn tay cũng không kịp rút ra, cô mới nói cái gì? Cô yêu anh.
Lúc này không hiểu tâm trạng hắn như thế nào, một chút hoang mang, một chút rối bời, còn có cả một chút xúc động.
Rất nhanh hắn liền gạt bỏ, đối với cô chỉ còn sót lại sự lạnh lùng bạo tàn, chỉ mong muốn đá cô ra khỏi đây càng nhanh càng tốt, một chút cũng không muốn nhìn thấy cô.
Tiêu Nhất Hàn giật bàn tay ra khỏi tay cô, vô tình đứng bật dậy, lấy lại dáng vẻ tàn nhẫn thường ngày, bước chân ra khỏi phòng ngủ, đem theo cảm xúc bất lực đang dày xéo trong cơ thể, không chút lưu tình lái xe rời đi.
Sáng sớm, cô mở mắt dậy có chút khó khăn, đầu óc nhói lên một phát, Doãn Lạc Lạc đưa tay gõ mạnh lên trán, sực nhớ đến tối hôm qua, cô không khỏi run rẩy, nhìn lại chính mình, thân thể chỉnh tề, cô không khỏi ngạc nhiên, hắn đã giúp cô thay y phục sao.
Nghĩ đến tối hôm qua hắn triền miên không ngừng nghỉ, bên tai còn vang dội những lời nói khinh thường, chế giễu khiến cô tổn thương sâu đậm, dường như chỉ còn lại cái xác lạnh buốt, không thể cử động.
Cũng là để tự cảnh cáo với chính mình rằng từ nay không được bước chân vào căn phòng đó nữa, nơi đó giống như một nỗi ám ảnh ghê rợn, khiến cô run rẩy không dám bước tới, hoàn toàn không muốn tổn thương đến thân thể mình thêm một giây nào nữa.
Doãn Lạc Lạc xốc chăn lên, bước chân vừa đứng dậy liền loạng choạng té xuống giường.
Đau quá!
Toàn thân đau nhức, phía dưới như hàng ngàn mảnh vỡ ghim chặt, rã rời tứ chi, không có một chút sức lực đứng dậy.
Hắn sao có thể độc ác đến vậy, giống như cầm thú điên cuồng gặm nhấm thân xác cô, ngay cả vùng cổ, vùng иgự¢, tất cả đều bị hắn cắn cho thành tím tím xanh xanh, nhìn đến dọa người.
Cô bám chặt vào chiếc giường, nhịn đau đứng dậy, nhớ đến ánh mắt tàn ác hôm qua, như muốn đem cô đặt lên bàn mổ, từ từ tiến hành mổ xẻ da thịt, khiến tâm cô đau đớn tột cùng, biết hắn chán ghét cô, ђàภђ ђạ đủ thứ, thế nhưng tại sao cô lại không thể hận hắn, lại không thể chửi hắn.
Đây gọi là yêu sao?
Yêu một người, thì ra không hề đơn giản?