Cô mở to đôi mắt, không thể tin nhìn anh, môi khẽ run, hốc mắt đỏ lên.
“Đừng khóc…Đáng ૮ɦếƭ, không cho phép khóc!” Anh hét to lên.
Vậy mà, chờ anh nói xong câu đó, cô lại không nhịn được, nước mắt liền theo khuôn mặt chat xuống.
“Đáng ૮ɦếƭ! Không cho phép khóc, không cho phép khóc!!!!!”Long Thiều Thiên tức giận ôm cô vào lòng, ảo não phát hiện cô gái kiên cường trong trí nhớ đã không thấy đâu. “Có nghe không?”
“Vâng!” Cô dịu ngoan nói, nhưng nước vẫn đong đáy trong mắt.
Anh thở dài một hơi, đầu hàng, dỗ cô như dỗ trẻ nhỏ, nói thì thầm vào tai cô: “Làm sao em lại thích khóc như vậy?”
“Là anh giận em!”
Anh thỏ dài (lại nữa): “Thật là không kiên cường, mềm yếu như vậy, mới nói em hai câu mà em đã không chịu nổi, về sau biết làm thế nào? Em còn không chịu nổi một chút ấm ức vậy?”
“Người khác nói thì không sao, nhưng em không thể chịu được anh mắng em!”
Đã biết cô chỉ một lòng một dạ nơi anh, từ khi bắt đầu cho tới bây giờ, chưa bao giờ thay đổi. Hơn nữa, cô cũng rất thẳng thắn, rất dũng cảm nói cho anh biết, mà anh đây?.... Đến cả dũng khí để nhận tình cảm thuần khiết của cô cũng không có.
“Về sau đừng như vậy nữa, động một cái là khóc ngay được.” Nhìn cô khóc, tim anh như bị một tảng đá đè lên, rất khó chịu, đau lòng lại càng không ít.
“Nhưng anh cũng đừng nói những lời kia để em khóc.”
Anh cầm lên điếu thuốc, trầm mặc hút. Còn cô, chỉ an tĩnh ôm anh từ đằng sau, lẳng lặng không nói lời nào, chỉ là, khi nhìn anh, lại có chút mê mang, bàng hoàng mà trước kia chưa hề xuất hiện.
Lòng anh đau xót, ôm sát cô vào lòng. Cô nhún một cái, hai chân lập tức vòng quanh hông anh, cả người chôn trong vòng tay anh.
“Tôi nên làm gì với em bây giờ?” anh nỉ non, nói nhỏ. Cô khẽ run, tụt người xuống, nhiệt liệt hôn anh, hai cánh tay càng vòng cổ anh chặt hơn.
Long, không cần suy tư, anh nghĩ càng nhiều sẽ lại càng xa cách em….Bị lo âu thúc giục, cô khẩn trương tìm kiếm thân thể anh, hiển nhiên, cô biết rõ, phải làm như thế nào mới khiến anh điên cuồng.
Anh lại thở dài, ôm cô đi về phía chiếc giường rộng lớn kia, đẽ cô xuống, toàn thân mặc cho tình dục làm chủ….
Cho đến tận khuya, anh vẫn là tỉnh dậy trước. Cô lại gầy nữa rồi, dưới mắt hiện rõ quầng thâm. Trong giấc ngủ cô cũng cau mày lại, mấy lần lo lắng ác mộng, đôi tay cố chấp vẫn một mực ôm chặt lấy tay anh. Chỉ cần anh vừa động, cô liền căng thẳng, lông mày cũng xau lại càng sâu.
“Long, thế nào lại không ngủ?”
Anh kéo lại chiếc chăn mỏng cho cô, che đi bờ vai trần như ngọc: “Tôi còn chưa muốn ngủ, em cứ ngủ trước đi”
“Ưhm, vâng…” Cô mơ hồ trả lời, dán chặt vào anh rồi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Amanda,…cô công chúa kiên cường, xinh đẹp, vì ma quỷ trong địa ngục mà cất cao giọng hát của mình. Amanda của anh….
Anh vuốt khuôn mặt cô, càng ngày càng gầy, thời gian này thật là khiến cô mệt ૮ɦếƭ rồi. Thử xem xem có thể cho cô nghỉ ngơi nửa năm không, hai người cùng đi nghỉ?......A!!!!
Anh sợ hãi cả kinh, vội rút tay về. Đến tột cũng là bắt đầu từ khi nào, cô gái này đã chiếm cả trái tim anh? Anh không muốn thừa nhận, nhưng là cũng không cách nào phủ nhận, mỗi một cái nhăn mày, hay một nụ cười của cô, đều có ảnh hưởng rất lớn đến anh.
Không! Không thể tiếp tục như vậy nữa, anh còn những kế hoạch khác, còn có chuyện khác phải làm, không thể vì cô mà chững chân, mà dừng lại được.
Amanda của anh, sẽ vĩnh viễn là công chúa. Thời điểm co rực rỡ xinh đẹp nhất là lúc ở trên sân khấu. Là anh một tay đem cô trở thành ngôi sao, cô, chỉ nên là một công cụ của anh thôi, mà sao, lại cư nhiên chiếm cả trái tim anh như thế?
Không, không! Anh không có dũng cảm, cũng không có tình yêu cuồng nhiệt như cô. Cô nên là đồ gốm một tay anh tạo nên, trải qua luyện nhiệt, sau đó anh sẽ bán cho một người mua thích hợp.
Anh hoàn thành giấc mộng của anh, đòa tạo một siêu sao người Hoa. Mà yêu cô, không có trong kế hoạch của anh! Anh vốn tưởng rằng chỉ cần không gặp mặt cô, cũng không cho cô đến gần mình, thì có thể ngăn chặn tình cảm trong tim, thế nhưng cuối cùng, anh vẫn bị khuất phục bởi tình yêu của cô.Trên bàn bày đầy các loại báo cùng tạp chí, những coot6j báo dày đặc chữ, cùng những hình minh họa. Có vài tấm là khi cô còn ở ca vũ đoàn, có ảnh cô và mẹ chụp chung, còn có ảnh chụp hồi nhỏ: Tuổi còn nhỏ, mà lại mặc quần áo hở hang lên sân khấu.
“Amanda của ngày hôm nay, cô gái ca múa ngày xưa, đằng sau sân khấu là thân thế đáng thương.”
“Đêm khuya gặp gỡ tình lang quyền cao chức trọng, khuynh đảo thiên hạ, một tay chống nửa bầu trời giới diễn viên.”
“Căn cứ vào tin tức đáng tin cậy, Amanda hàng đêm bồi ngủ, đằng sau cái danh “siêu sao”, phải chăng là do tình sắc mà có được?”
Trong một bài báo khác, dựa vào “tin tức đáng tin cậy”, Amanda cùng một ông trùm truyền hình là có liên lạc mật thiết, thậm chí có vài tấm hình là bóng lưng hai người kề cận sát bên nhau.
Trên mặt mỗi người đều manh nét trầm trọng, chân mày nhíu chặt, một cỗ áp lực vô hình bao phủ, đè ép mọi người trong phòng.
Amanda nhìn những người trước mắt. Họ đều là những người đã làm bạn cùng cô nhiều năm, như chị Shary, như anh Nguyễn Cương, nói năng tuy chua chát nhưng tâm lại thiện lương –đại diện Nhân Kiệt Sinh, người chế tác hài hước thân thiết Đại Hồ Tử, …… Bọn họ, tất cả đều là vì cô mà đang rất lo lắng.
“Những tờ báo cùng tạp chí ra sáng sớm nay đều là những tin tức như vậy, tin tức cũng đang truyền đi rất nhanh. Bên Nhật, Hông Kông, Singapore cũng rất để ý chuyện này. Hiện tại tổng bộ đã loạn thành một đoàn rồi.” Shary nói.
“Cũng không biết truyền thông tại sao lại biết những tin tức này, lại còn cặn kẽ tìm được ca vũ đoàn nọ, có rất nhiều nhân chứng, chuyện này xem ra…. Rất khó giải quyết.”
“Anh nghĩ, trước hết mấy ngày này em hãy tránh mặt bọn họ đã, chờ vài ngày sau lại nói tiếp. Mà em ở Nhật cũng tiếp tục tuyên truyền là được rồi.” Đại diện Nhân Kiệt Sinh trước tiên nói. “Chúng ta sẽ thương lượng cùng những người bên ca vũ đoàn kia, để bọn họ không nói thêm điều gì nữa…”
“Về phần những việc khác, chị sẽ nói đó là hiểu lầm, lời đồn đãi dù sao cũng 9/10 không có chứng cứ.” Shary tỉnh táo tiếp lời.
“Phải giải quyết chuyện này nhanh lên, làm thật gọn gàng dứt khoát, nếu không càng đồn lại càng thêm kỳ cụ, tam sao thất bản, hình tượng của Amanda cũng bị phá hủy.
Nguyễn Cương như có suy nghĩ gì, liếc mắt nhìn những tờ tạp chí trên bàn, thủy chung vẫn không nói một lời.
Amanda đi lại trong phòng, vừa nghe xong ý kiến của mọi người thì hỏi: “Long nói thế nào?”
“Hôm qua ông chủ vẫn còn ở Los Angeles, ông chủ nói…. Tất cả đều tùy em, em có thể xử lý chuyện này.” Shary nói.
Cô cắn cắn môi, từ từ đi.
Long, anh cứ như vậy mà tin tưởng em, để em một mình xử lý, một mình đối mặt loại chuyện này?
Em là Amanda của tôi.
Dường như có thể nhìn thấy anh đang cầm ly rượu, nhìn cô, cười như k hông cười.
Cô bỗng nhiên xoay người phắt lại, nói từng chữ từng chữ rõ ràng: “Em không muốn trốn tránh, em muốn thẳng thắn đối mặt.”
“Cái gì?????????” Tất cả lớn nhỏ , tiếng hít khí, cùng tiếng kinh hô ngay lập tức vang lên.
“Trên đời này không có bức tường nào gió không lọt qua được, bất kể là bí mật gì, càng che giấu lại càng khiến mọi người tò mò, tốt nhất vẫn là thẳng thắn, trực tiếp giải thích nói rõ mọi chuyện.”
“Amanda là thần bí, là một siêu sao….Là một cô gái tài năng nhất…..Aaaaaaa!” Kiệt Sinh phiền não ՐêՈ Րỉ.
Cô cười khổ: “Không có Bí mật không thể cho ai biết. Em từng là người ca múa ở vũ đoàn đó. Em không có quá khứ xinh đẹp rực rỡ, từ nhỏ đã lớn lên ở đó, đây chính là con người em, không thần bì, mà rất chân thật.”
“Làm như vậy, sự nghiệp em của em rất có thể sẽ đi tong đấy.” Shary lại chau mày lại. “Mỗi ngôi sao chỉ cần bị truyền ra một scandal, nếu không tránh né thì sẽ nói dối qua loa cho qua, nói thật, đều không có kết cục tốt.”
“Em phải suy nghĩ cẩn thận, hiện giờ đang trên đỉnh cao, tương lại của em sau này sẽ như thế nào sau chuyện này?” Đại Hồ Tử ý vị thâm trường nói.
“Để cho cô ấy nói đi. Dù sao, thẳng thắn mới là Amanda chân chính.” Từ đầu vẫn trầm mặc, Nguyễn Cương bây giờ mới mở miệng. “Càng không đối mặt sự thật, tin đồn càng ngày sẽ càng vặn vẹo, đến lúc nói thật, thì mọi người vẫn sẽ không tránh khỏi hoàn nghi.”
Mọi người xoay mặt, mờ mịt nhìn nhau, trong nháy mắt, không khí nặng nề lại bao phủ.
“Vậy me và…. Cùng chuyện của anh ấy muốn nói thế nào?” Shary cẩn thận hỏi.
Amanda cùng Long tổng quan hệ mập mờ, bọn họ trong lòng cũng có suy nghĩ của mình. Hai người trong cuộc không tỏ rõ thái độ, bọn họ lại càng không nên chọc phá vào.
Hai người kia, một quá thâm trầm, một lại ngông nghênh cuồng dã, khi tách ra cảm thấy tịch mịch, nhưng ở chung lại không giống như là tình nhân.
“Em và anh ấy? Người nào? Em cùng anh ta có chuyện gì?” Cô cười gượng mấy tiếng: “Không có bất kỳ chứng cứ gì, có đánh ૮ɦếƭ cũng không thừa nhận, không phải sao?”
Lời nói tuy bình thản ôn hòa, nhưng mọi người nghe xong lại một hồi ngẩn ngơ. Trong câu nói kia, lại không giấu được vẻ cô đơn tịch mịch.
Một trận tiếng bước chân vang lên, mang đến mọi người mong đợi cùng không thể tưởng tượng nổi. Long Thiều Thiên đã về rồi. Trên mặt anh có râu vừa mới mọc, đuôi mắt cũng khó nén nét long đong mệt mỏi. Trong lòng mọi người thầm vui mừng, Long tổng vì cô ấy mà quay trở lại, bất luận đang ở nơi nào, giờ phút này, anh cũng đa vì Amanda mà trở lại.
Mọi người nhìn thấy anh, không khỏi thở phào một hơi, nội tâm lơ lửng lo lắng cuối cùng cũng có thể buông lỏng.
“Long….” Cô cắn môi nói, lúc này mới phát giác, những lời mình nói lúc nãy đều là phô trương thanh thế. Nghĩ đến những gì sắp phải đối mặt, cô không khỏi thấy khi*p đảm trong lòng.
Anh liếc nhìn cô một cái, con ngươi lành lạnh không nhìn ra tâm tình gì. “Tôi muốn cùng em nói chuyện riêng một chút.”
Tất cả mọi người rất thức thời rời đi, đem căn phòng to lớn để lại cho hai người họ.
Khi trong phòng chỉ còn lại hai người, anh ngồi vào sofa, vẫn im lặng nhìn cô như cũ. Từ trong ánh mắt tỉnh táo của anh, cô có thể nhìn thấy đôi mắt hoảng hốt luống cuống của mình.
Anh giang hai tay, và…cô ngay lập tức như con chim nhỏ sà vào иgự¢ anh, ôm thật chặt cổ của anh.
“Em có phải hay không đã chuẩn bị xong?” Giọng nói trầm thấp của anh luôn có thể ổn định tâm trạng cô.
“Chuẩn bị xong!”
“Vậy nhày mai sẽ mở họp báo! Tôi sẽ chuẩn bị.”
Cô ngẩng đầu lên: “Đọi chút, anh…anh biết em muốn nói gì sao?”
Anh nhẹ nhàng cười: “Muốn em nói dối em còn khó chịu hơn ૮ɦếƭ, không phải sao?”
Cô nở một nụ cười thật tươi: “Long, anh thật tốt.”
“Em nghỉ ngơi trước đi! Ngày mai em có một trận đánh ác liệt đấy!”
“Anh sẽ ở đâu?”
“Ở một chỗ có thể nhìn thấy em.”
Cô cười, cười đến sáng ngời, rực rỡ, chỉ cần có anh, cô luôn có một cỗ dũng khí không ai sánh bằng, huổng chi là chỉ đổi mặt với mấy trăm cái máy chụp ảnh mà thôi.”
“Nhớ! Chuyện ca vũ đoàn có thể thừa nhận, những chuyện tình cảm nam nữ nhất định, phải một mực phủ nhận.” Ah nhấn mạnh. “Biết không? Chuyện này đối với sự nghiệp vô cùng quan trọng.”
Xuật hiện lần nữa trước mặt mọi người, dù con người ta có lớn gan đến đâu cũng vẫn phải rất cẩn thận. Amanda như chim nhỏ nép vào, như dựa cả nửa người vào anh, mà Trên khuôn mặt như điêu khắc của Long Thiều Thiên, không hề nhìn lầm, đó chính là nhu tình. Anh vững vàng bảo vệ cô, giống như ôm trong иgự¢ trân bảo quý giá nhất.
Đây là lần đầu tiên bọn họ lấy tư thái là người yêu xuất hiện.
Vậy mà hiện trường lại có hai người sắc mặt ảm đạm. Shary trong mắt là trống rỗng, 乃úi tóc ưu nhã tán loạn cũng không để ý. Mà Đại Hồ Tử liếc cô ấy một cái, hung hăng hừ hai cái.
“Long nói tất cả đều nói như tình hình thực tế, ngày mai sẽ mở họp báo, anh ấy sẽ sắp xếp.”
Thấy cô vẻ mặt phấn khởi, bọn họ đều đã đoán được. Lão đại đx tin tưởng cô, bọ họ vậy còn lời nào để nói? Chô nên nhanh chóng tản ra, chuẩn bị cho ngày mai.