Nghèo Nàn Chỉ Có TiềnEditor: Trà sữa trà xanh
"Thuốc mê chất lượng không tệ lắm nha, tác dụng rất nhanh. Ai, ông trời giúp mình một tay, cho mình cơ hội tốc chiến tốc thắng đây." Lạc Mật Mật cười xấu xa, từ từ đến gần ghế nằm của Tô lão giáo sư, nhẹ nhàng ngồi chồm hổm xuống.
Tô lão giáo sư không nhúc nhích ngáy một tiếng, người đang ngủ say, căn bản không có năng lực phát hiện có người đứng ở bên cạnh có ý xấu. Lạc Mật Mật trong lòng ngứa ngáy khó chịu, cái cảm giác sắp làm chuyện xấu rất kích thích nha!
"Người trong giang hồ, chỉ sợ thái đao, ngài râu dài, sợ nhất cây kéo. Hôm nay để cho Lạc Mật Mật mình cho tu sửa nhan sắc cho thầy, bảo vệ sức quyến rũ của thầy nha!"
Nói xong, Lạc Mật Mật nhanh nhẹn vung kéo lên, hả hê cắt.
Thời gian từ từ trôi qua, dần dần đi vào buổi chiều, Tô lão giáo sư từ từ mở mắt, xem đồng hồ đeo tay, kinh ngạc cư nhiên mình ngủ lâu như vậy. Ông không tự chủ đưa tay sờ râu, cầm lên bài thi ra khỏi phòng làm việc.
Kết quả, có thể nghĩ.
"Hiệu trưởng, ông nhìn râu ria của tôi này, đây là tâm huyết nhiều năm mà tôi giữ gìn, kết quả bị người khác biến thành như vậy, ông nhất định phải giúp tôi tìm ra là ai, nhất định phải giúp tôi!"
Hiệu trưởng mím môi cười trộm. Râu ria của Tô lão giáo sư thật buồn cười rồi, bị người cắt thành hình dáng chai rượu vừa giống mặt trời, khiến người nào nhìn cũng cảm thấy giống như là cây sồi xanh hình tượng của thành phố, cố ý bị người cắt thành đủ loại. Nhưng là vừa làm cho người ta không thể không bội phục bản lĩnh người gây họa, quả thật là người làm vườn bị mù rồi .
Nhưng trước mắt này dù sao cũng là lão học giả thâm niên của trường, dù thế nào hiệu trưởng cũng phải nể mặt của ông, vì vậy rất cung kính khuyên, "Tô lão, thật ra thì chúng ta cũng đã tra được là ai, tôi mới quan sát trong máy giám sát, đã ghi chép rất rõ ràng."
"Là ai?" Tô lão giáo sư nhìn chằm chằm, như muốn ăn thịt người khác.
"Thầy thật muốn biết sao? Tôi thấy nên thôi đi, chúng tôi còn chưa muốn truy cứu."
Thấy dáng vẻ khổ sở của hiệu trưởng, Tô lão giáo sư từ từ thẳng tắp thân thể, nghi ngờ thử dò xét nói, "Hiệu trưởng, là đại nhân vật nào? Mà tôi có quyền biết là chuyện gì xảy ra chứ? Không thể để cho tôi đã già rồi mà còn bị người khác khi dễ!"
"Là Lạc Mật Mật!" Hiệu trưởng bất đắc dĩ nói.
Tô lão giáo sư nhất thời giận đến dựng râu trợn mắt, "Tôi nên đoán được là nha đầu này! Tức ૮ɦếƭ tôi rồi, xem tôi xử lí em ấy như thế nào!"
Tô lão giáo sư vừa kéo tay áo, khí thế vội vàng chạy ra ngoài, lại bị hiệu trưởng chạy theo ngăn cản.
"Tô lão a, đứa nhỏ này không thể ᴆụng tới. Ông biết anh của em ấy là ai sao? Lạc Thiểu Trạch, kim chủ mới nhất của trường học chúng ta, ông xử lí em ấy, trường học chúng ta phải làm sao?"
Nghe nói, thời điểm Lạc Mật Mật chuyển trường đến học viện nghệ thuật England, Lạc Thiểu Trạch liền đầu tư một khoản lớn cho trường, không chỉ là vì giúp đỡ xây dựng England, mấu chốt cũng là vì mua một phần bảo hiểm cho Lạc Mật Mật khi gây họa.
"Nếu không tôi liên lạc với Lạc tổng trước, xem chuyện này giải quyết như thế nào đây!" Không đợi Tô lão giáo sư phản ứng, hiệu trưởng liền gọi cho Lạc Thiểu Trạch.
"Tôi hiểu." Hiệu trưởng để điện thoại xuống, cười với Tô lão giáo sư, "Tô lão, bên kia người ta nói có thể cho ngài một khoản tiền bồi thường, người xem. . . . . ."
"Chỉ biết dùng tiền chèn ép người khác! Xem ra bọn họ nghèo nàn chỉ có tiền đi!" Tô lão giáo sư miễn cưỡng nhìn hiệu trưởng, nhưng lại không thể nói ra ý kiến phản đối.