Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ - Chương 88

Tác giả: Vũ Cô Nương

Đồng Thời Trả Thù
Nghe Tô Trạch báo cáo về quán rượu Phú Hào, Lạc Thiểu Trạch thật nhanh quay người.
Lần trước Lạc Mật Mật bị hắn ta hạ độc, nhưng lúc này Lạc Mật Mật tỉnh táo. Chẳng lẽ bọn họ muốn đi mở phòng? Lạc Thiểu Trạch không tin, kiên quyết không tin, vì vậy một khắc không nghỉ chạy nhanh tới.
Hai tiếng đồng hồ chạy xe, Lạc Thiểu Trạch chỉ dùng mười lăm phút, khi anh mở cửa Land Rover ngồi vào trong xe, Tô Trạch bất ngờ bị kinh sợ.
"Lão đại, tình hình thế nào? Anh bay tới sao?"
"Ít nói nhảm, tình huống thế nào rồi?
"Cũng may, em muốn đi vào quầy lễ tân hỏi một chút, nhưng bọn họ giống như đang uống trà nói chuyện, không có tình huống gì đặc biệt. Lão đại, em thật sự không nghĩ anh vẫn còn ở trong này, em cho là..." Tô Trạch nghiêng người quan sát dáng vẻ của Lạc Thiểu Trạch, tim đập thình thịch vang lên dữ dội.
"Cho rằng tôi sẽ vọt vào đúng không? Bây giờ Mật Mật tỉnh, cô ấy làm như vậy là có nguyên nhân, chúng ta lỗ mãng vào lại không phải là chuyện tốt. Chỉ cần đảm bảo Mật Mật an toàn, những thứ khác tôi có thể nhịn."
Nhìn ánh mắt sâu thẳm anh tuấn của Lạc Thiểu Trạch, Tô Trạch bội phục đầu rạp xuống đất. Tại thời điểm gặp chuyện tình mà mình quan tâm nhất lại có thể bình tĩnh như vậy, lão đại quả thực không phải là người đơn giản.
Đại sảnh quán rượu Phú Hào
"Mật Mật, em thật đẹp, có thể cùng em ước hẹn thật là vinh dự cho tôi." Hai chân Tề Nguyên Kiệt bắt chéo, ánh mắt sâu sắc nhìn chằm chằm Lạc Mật Mật.
Mặc dù mặc đồng phục sinh viên, nhưng khí chất trời sinh và gương mặt xinh đẹp của Lạc Mật Mật vẫn hiện ra rõ ràng, coi như miễn cưỡng mỉm cười cũng làm cho Tề Nguyên Kiệt mê mẩn say đắm.
Mặc dù mặt ngoài rất bình tĩnh tốt đẹp, nhưng trong lòng Lạc Mật Mật như cây đuốc.
Lần này ở nhà Văn Y, nghe nói thì ra ban đầu không chỉ có mình bị Tề Nguyên Kiệt hãm hại, hắn ta còn thường xuyên gây chuyện với Văn Y, thậm chí nhiều lần ở trước mặt mọi người quấy rối cô ấy. Chỉ nghĩ thôi cũng làm cho Lạc Mật Mật cảm thấy tức giận.
Vốn là không muốn làm gì, kết quả, hôm nay ở trường học nhìn thấy Tề Nguyên Kiệt, bất kể hắn tới làm gì, Lạc Mật Mật cảm thấy đây là một cơ hội.
Trả thù Tề Nguyên Kiệt, đồng thời cũng là cơ hội trả thù Lạc Thiểu Trạch.
Nếu để cho Lạc Thiểu Trạch biết mình và người mà anh ấy ghét nhất đang hẹn hò, còn đi đến khách sạn, nhất định sẽ chọc cho anh ấy tức điên lên. Thế nhưng, Lạc Mật Mật muốn Lạc Thiểu Trạch hiểu như thế nào gọi là tâm bị xé nát khó chịu _____ một loại khó chịu lúc nhìn thấy người mình yêu đi với người khác.
"Tôi cảm thấy em trang điểm trang nhã rất đẹp mắt, rất thanh thuần." Tề Nguyên Kiệt không ngừng khen ngợi Lạc Mật Mật, muốn lấy lòng cô để thuận lợi tiến hành hành động.
Lạc Mật Mật ngồi ở phía đối diện, đôi tay đặt trên đầu gối, giả vờ điềm tĩnh nho nhã, đôi môi khêu gợi giơ lên, đôi mắt mê người phát ra ánh sáng, "Anh nói tôi trang điểm đậm rất khó coi sao?"
Tề Nguyên Kiệt cười ha hả, "Không có không có, đều rất đẹp, lần trước em trang điểm cũng làm cho tôi rung động, tôi rất thích."
"Thì ra anh vẫn còn nhớ kiểu trang điểm của tôi lần trước, anh đúng thật là có lòng."
***, anh nhớ là tốt rồi, chuyện trang điểm màu khói lúc trước còn không có kết thúc!
Nhẹ nhàng nghiêng người duỗi thẳng bắp đùi, Lạc Mật Mật quyến rũ vô cùng, ngoái đầu nhìn Tề Nguyên Kiệt tròng mắt như muốn rớt ra, khiến cho người kia bị điện giật quên hết tất cả, phiêu phiêu dục tiên.
"Tổng giám đốc Tề, anh dẫn tôi đến loại địa phương này không chỉ muốn nói chuyện phiếm với tôi chứ?" Lạc Mật Mật nháy mắt, trêu đùa cười khẽ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc