Các Người Thật Quá Đáng!"Đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Thiểu Trạch trở lại, tại sao điện thoại di động lại ở chỗ này?" Một tay Lạc Mật Mật siết điện thoại, mắt mờ mịt quan sát mọi nơi, chợt phát hiện đèn phòng cho khách sáng, nhất thời trái tim khẩn trương.
Đó là phòng của Bùi Nhã Phi, tại sao lại có ánh sáng màu hồng, hơn nữa điện thoại di động của Thiểu Trạch ở chỗ này nhưng người thì không thấy đâu, chẳng lẽ...
Lạc Mật Mật không dám nghĩ đi xuống, tăng nhanh tốc độ bước chân đi tới.
Càng đến gần càng khẩn trương không thở nổi. Lạc Mật Mật chưa bao giờ sợ như vậy, cô sợ mình thấy chuyện không muốn nhìn thấy, nhưng mặc dù giãy giụa thế nào đi nữa, bước chân thủy chung không cách nào dừng lại.
Cửa không có khóa.
"Thiểu Trạch, anh xem, nhưng thứ này đều vì anh mà chuẩn bị, em sẽ là người của anh, để cho em tiếp tục tâm nguyện chưa làm xong của mấy năm trước, để cho chúng ta được ở cùng nhau được chứ?"
Nhìn ánh mắt thâm tình của Bùi Nhã Phi, Lạc Thiểu Trạch sững sờ. Anh không cách nào phân biệt được lúc này có phải là chân tình Bùi Nhã Phi không, nhưng anh biết mình đã bắt đầu mâu thuẫn.
Dù sao đã từng yêu nhau như vậy, dù sao vẫn còn nhiều nuối tiếc. Lạc Thiểu Trạch đã từng vô số lần nằm mộng, mơ thấy mình và Bùi Nhã Phi hợp lại. Anh không biết phải chăng trong chỗ sâu của nội tâm vẫn thích người phụ nữ trước mắt này, anh bắt đầu mâu thuẫn.
Những hình ảnh tốt đẹp ngày xưa lại một lần nữa hiện lên trước mắt, khiến cho Lạc Thiểu Trạch si ngốc mê luyến, không cách nào tự kiềm chế ngơ ngác đứng tại chỗ.
Bùi Nhã Phi thấy thế, lập tức bắt lấy cà vạt của Lạc Thiểu Trạch, dùng sức lôi kéo, liền đem Lạc Thiểu Trạch kéo vào иgự¢, cô ta thừa dịp té xuống, hai người liền nằm trên giường lớn mềm mại.
Lạc Thiểu Trạch có chút giật mình, nhưng chỉ trợn to cặp mắt ngơ ngác nằm ở phía trên, không có phản ứng.
Thấy Lạc Thiểu Trạch hồi lâu không có nhúc nhích, Bùi Nhã Phi vui mừng, đưa tay vuốt sống lưng rộng lớn của Lạc Thiểu Trạch, nụ cười huyền bí treo trên khóe miệng.
"Thiểu Trạch em rất nhớ anh, anh nghĩ đến em sao? Chúng ta rốt cuộc ở chung một chỗ, chúng ta vĩnh viễn không cần tách ra được chứ?"
Lạc Mật Mật đứng nghiêm tại cửa ra vào, thấy được tất cả ở trong mắt.
Lúc này cô hoảng hốt, chỉ cảm thấy lâu đài kiên cố trong lòng ầm ầm sụp đổ, muốn cản cũng không cản được.
Cô hy vọng mình mới vừa ngủ không có tỉnh lại chỉ là cơn ác mộng, nhưng cửa lạnh lẽo giống như đang cười nhạo hung hăng thổi thấu áo lót, thổi thấu da thịt, cho đến khi thổi thấu tận xương tủy...
Tại sao, rốt cuộc đây là tại sao?
Hai tay Lạc Mật Mật thật chặt nắm điện thoại, gắt gao cắn môi, thủy chung không có dũng khi rời đi, cuối cùng vẫn không dấu được lửa giận trong lòng, lớn tiếng rống lên.
"Các người, các người thật quá đáng!..."
Câu này, hoàn toàn làm cho Lạc Thiểu Trạch đang nằm lỳ không nhúc nhích trên giường thức tỉnh, anh và Bùi Nhã Phi kinh ngạc đồng thời xoay đầu lại, thấy cơn thịnh nộ của Lạc Mật Mật, Lạc Thiểu Trạch nhanh chóng đứng thẳng thân thể, vọt tới trước mặt cô.
"Mật Mật, em đừng hiểu lầm, chuyện không như em thấy đâu, em nghe anh giải thích..." Lạc Thiểu Trạch khẩn trương dùng sức bắt lấy cánh tay của Lạc Mật Mật, ánh mắt chân thiết không gì sánh kịp.
Nhưng điều này làm sao để cho Lạc Mật Mật tin tưởng.
"Anh nói gì anh có biết không? Làm sao em tin tưởng được?"
"Mật Mật, em đều thấy được, anh không có làm cái gì không phải sao? Anh chỉ phải....: