Còn Cần Phải Hỏi Sao?"Sao lại ngủ ở đây? Mật Mật? . . . . . ."
Lạc Thiểu Trạch vịn ghế sa lon từ từ đứng dậy, đầu ong ong đau đớn, lơ đãng giơ tay lên xoa huyệt Thái Dương của mình. Mắt nhìn xung quanh, Lạc Thiểu Trạch phát hiện mình đứng cạnh Lạc Mật Mật, không khỏi há to miệng.
Mấy ngày nay, Lạc Thiểu Trạch đi sớm về trễ, không về biệt thự đến công ty đúng giờ, chính là không muốn gặp Lạc Mật Mật.
Anh biết, chỉ cần nhìn thấy Lạc Mật Mật mình nhất định sẽ bị hỏi về chuyện vừa qua. Nhưng, Lạc Thiểu Trạch muốn sau khi kết thúc chuyện này sẽ giải thích với Lạc Mật Mật, bằng không dựa vào tính cách Lạc Mật Mật, một khi biết vì cô mà công ty tổn thất lớn như vậy, không biết cô sẽ làm ra chuyện gì.
Trước kia, không ít lần Lạc Thiểu Trạch được thấy những hành động kinh người của Lạc Mật Mật.
"Thiểu Trạch, anh vẫn khỏe chứ?" Lạc Mật Mật cúi người đứng bên cạnh Lạc Thiểu Trạch, sóng nước trong đôi mắt tràn đầy đau lòng cùng dịu dàng.
Lạc Thiểu Trạch trong lòng rất sợ, tránh né không nhìn tới ánh mắt của Lạc Mật Mật, một tay đè lại cái trán, một tay vịn ghế sa lon đứng dậy, nhưng cả người mềm mại khó chịu, căn bản không nghe mình sai bảo.
"Anh bị sao thế này? Ai, hiện tại cả người không cử động nổi, uống rượu sẽ say thành ra như vậy sao?" Lạc Thiểu Trạch vội vàng đổi đề tài.
"Không phải là anh uống say, là có người hạ độc anh."
"Cái gì?" Lạc Thiểu Trạch kinh ngạc quay đầu lại nhìn Lạc Mật Mật, một cỗ kinh ngạc hiện lên trên chân mày, nhưng rất nhanh khôi phục yên tĩnh.
Lạc Mật Mật vịn Thiểu Trạch ngồi thẳng, thuận thế cũng ngồi ở trên ghế sa lon, "Thiểu Trạch, không cần em nói, anh cũng có thể biết là ai làm chứ? Em mới vừa rồi. . . . . ."
"Không cần nói, anh hiểu." Lạc Thiểu Trạch cúi đầu, sắc mặt khó coi cắt đứt lời nói của Lạc Mật Mật.
Anh làm sao không biết là ai làm? Nếu như trước kia mình và Bùi Nhã Phi yêu nhau cuồng nhiệt, cái gì cũng có thể bao dung thương yêu, nhưng là hiện tại, tình yêu đó đã kết thúc, anh làm sao không thấy rõ Bùi Nhã Phi là người như thế nào?
Huống chi, lần nữa gặp mặt, Nhã Phi đã không còn là Bùi Nhã Phi trước kia rồi.
Loại cảm giác này, rất là chân thực, chân thực đến nỗi Lạc Thiểu Trạch không tin cũng không được.
Nhưng mà Lạc Mật Mật ngồi ở bên cạnh không nghĩ như vậy, thấy Lạc Thiểu Trạch cố ý ngắt lời mình, Lạc Mật Mật tựa như đổ bình dấm chua, tư vị khó chịu.
"Anh che chở cô ta như vậy, ngay cả cơ hội nói xấu cô ta cũng không có. Không phải là biểu hiện chứng tỏ hai người đang ở chung sao?"
Lạc Mật Mật cắn môi, con ngươi trong suốt tản ra lo lắng chờ đợi, cô hy vọng Lạc Thiểu Trạch có thể lắc đầu, hoặc là nói cho cô biết mình đoán sai, anh và Bùi Nhã Phi chỉ là đang diễn trò.
Nhưng mà, hồi lâu, Lạc Thiểu Trạch không nói lời nào, một động tác cũng không thấy.
Chỉ là cúi đầu, lấy tay xoa Ϧóþ chân mày.
Lạc Mật Mật thất vọng nặng nề thở dài, rút hai tay mới vừa đỡ Lạc Thiểu Trạch về, từ từ cúi đầu.
Cô vốn cho là, cô đi tới công ty nhìn thấy Lạc Thiểu Trạch, có thể sẽ hài tranh cãi ầm ĩ một trận thật lớn, hoặc là Lạc Thiểu Trạch dịu dàng đứng ở trước mặt mình giải thích. Nhưng mà, hiện tại không có gì cả.
Lạc Thiểu Trạch một câu một chữ đều không nói, trầm mặc làm Lạc Mật Mật không biết nói gì nữa.
Còn cần phải hỏi sao?
Lạc Mật Mật trong lòng không ngừng hỏi ngược lại mình. Lấy tình huống hiện tại như thế, sợ rằng hỏi cũng vô ích.
Nhưng. . . . . .