Khóc Lóc Cũng Vô DụngLao ra khỏi văn phòng cao ốc, Lạc Thiểu Trạch đã không thấy bóng dáng của Lạc Mật Mật, anh lấy điện thoại ra không ngừng gọi nhưng vẫn không có hồi âm. Vì vậy Lạc Thiểu Trạch cắm đầu chui vào xe chạy đi hướng biệt thự.
Lạc Thiểu Trạch đầu đầy mồ hôi trở lại biệt thự gia đình họ Lạc, vừa hay nhìn thấy Lạc Mật Mật lôi kéo va ly hành lý đi ra cửa chính, liền nhanh chóng dừng xe xông tới.
"Mật Mật, em đi chỗ nào? Em phải nghe anh giải thích, chuyện không phải như vậy..."
"Anh nói cho tôi biết cô ấy ngồi bên cạnh anh làm chuyện như vậy anh một chút phản kháng cũng không có, không quan tâm cô ấy sao? Anh xem chừng là rất hưởng thụ đi! Anh thật sự xem tôi là một đứa bé sao? Đừng cản tôi, tôi không muốn biết cái mà anh nói là sự thật đó!"
Lạc Mật Mật một tay nắm hành lý, một tay đẩy Lạc Thiểu Trạch đang chắn ở trước mặt đi ra ngoài, nhưng chỉ một chút hơi sức của cô căn bản không thể đẩy được thân hình cao lớn bất động của Lạc Thiểu Trạch, Lạc Thiểu Trạch đứng yên không một chút sứt mẻ cho đến khi cô không hề xô đẩy nữa.
Nhìn Lạc Mật Mật đứng tại chỗ bất đắc dĩ uỷ khuất nhưng không kêu khóc nữa, Lạc Thiểu Trạch mới chậm rãi đưa tay vịn lên bả vai Lạc Mật Mật, nhưng lại bị đánh nặng nề trở lại.
"Mật Mật, làm sao em có thể nghĩ anh thành người như vậy?" Lạc Thiểu Trạch thở dài thật sâu, "Anh nói rồi, trong lòng anh chỉ có mình em, em không thể nghe anh giải thích được sao? Lần này anh gặp phải chuyện phiền toái rất lớn, công ty phải tìm người phát ngôn, hơn nữa sau này còn phải thực hiện một loạt hành động nữa..."
"Tìm người phát ngôn cần phải tìm đến cô ấy sao? Đừng nói ahhh... Anh tránh ra, nếu không bây giờ tôi sẽ về phòng nhảy từ trên lầu nhảy xuống, lập tức tránh ra." Lạc Mật Mật dùng sức đẩy Lạc Thiểu Trạch, đi tới bên lề đường vung tay lên, bắt xe taxi rời đi.
"Em đi nơi nào? Nơi này em quen ai có thể nhờ vả được ai? Nha đầu ngốc, có cần phải bực mình với anh như vậy sao?"
Lạc Thiểu Trạch bất đắc dĩ, lái xe đi theo phía sau xe taxi cho đến khi đi đến một quán bar.
Lạc Mật Mật thật ra còn không có tính toán chu đáo, chuyện này đến quá đột ngột, căn bản cô còn không có suy nghĩ kỹ, tất cả cứ xảy ra như vậy.
Lạc Mật Mật rất rõ ràng Lạc Thiểu Trạch đi theo phía sau mình nhưng lúc này cô chỉ muốn thoát khỏi anh, không cần anh ấy, vì vậy khi tới quán bar một lát sau liền tìm toilet.
Khóc cũng vô dụng, Lạc Mật Mật lau khô nước mắt, nhìn mình bi thương ở trong gương, khó chịu trong lòng.
"Là cô, cô làm sao vậy? Vẫn ổn chứ?" Giọng nói dịu dàng quen thuộc từ phía sau lưng truyền đến.
Lạc Mật Mật quay đầu lại, thấy Văn Y đang mỉm cười nhìn mình, trong lòng đột nhiên nảy ra một chủ ý. Lúc này cô chỉ muốn mau chóng thoát khỏi Lạc Thiểu Trạch, cần phải nhờ Văn Y hỗ trợ.
"Văn Y, cô phải giúp tôi..." Lạc Mật Mật níu kéo quần áo của Văn Y, đi lên phía trước nhẹ giọng rỉ tai.
Trong quán bar, Lạc Thiểu Trạch ngồi ở vị trí cách vị trí Lạc Mật Mật vừa mới ngồi không xa, lo lắng chờ đợi. Anh hiểu rõ lúc này đi tới giải thích tương đương với một con đường ૮ɦếƭ, lấy tính khí của Lạc Mật Mật sẽ đem anh cắt thành tám khúc là đủ khách khí lắm rồi, cho nên không bằng đợi cô yên tĩnh một lúc rồi tiếp tục giải thích.
Thế nhưng một cái này chính là thật lâu, cho đến khi Văn Y xuất hiện.
"Xin chào Lạc tiên sinh, tôi là Văn Y. Mật Mật nhờ tôi nói với ngài không cần phải đợi thêm nữa, cô ấy đi rồi, hơn nữa cô ấy muốn tôi nói với ngài là cô ấy rất an toàn, không cần anh lo lắng."
"Cô ấy đi đâu vậy?" Lạc Thiểu Trạch gấp gáp.
Văn Y vô biểu tình bình thản, mới vừa rồi nghiêng thân thể đi qua lần nữa quay trở lại, "Cái này thì cô ấy không cho tôi nói."
"Tôi là anh của cô ấy, không phải người xấu, mời nói cho tôi biết cô ấy đi đâu rồi, tôi mới yên tâm được."
"Cái này..."
Lạc Thiểu Trạch thấy nét mặt hoài nghi của Văn Y, lập tức lấy danh thi*p của mình ra, "Không tin cô xem, cô có thể hỏi thăm bất cứ lúc nào, có rất nhiều người biết."