Chúng Tôi Muốn Kết Hôn"Bánh nướng áp chảo, anh không phải là không có dũng khí mà anh chính là đồ ngốc. Tại sao chúng ta không thể yêu nhau? Cũng chỉ vì ba mẹ không đồng ý sao? Vậy chúng ta kết hôn trước rồi mới nói cho họ biết thì ba mẹ sẽ không làm được gì nữa?" Lạc Mật Mật mở to mắt, xem xét Lạc Thiểu Trạch.
Lạc Thiểu Trạch vẫn như cũ nằm trên bàn, đầu thấp xuống, giọng buồn rầu, "Đúng vậy, anh đúng là đồ ngốc. Vậy chúng ta kết hôn đi...kết hôn..."
Lắc lư theo ngón tay, Lạc Thiểu Trạch dùng sức nâng đầu lên, "Ha ha ha, kết hôn? Nhưng giấy tờ tùy thân của chúng ta đều ở nhà. Chúng ta ... làm thế nào để kết hôn?
"Đây đây, anh xem, giấy tờ tùy thân trong tay em đây này?" Lạc Mật Mật nhanh chóng lấy thẻ xanh và visa, đắc ý hướng về phía Lạc Thiểu Trạch cười cười.
"Ha ha, em lại mang giấy tờ tùy thân của chúng ta ở bên mình à. Thì ra em chuẩn bị gả cho anh à!" Lạc Thiểu Trạch say ngà ngà chỉ vào Lạc Mật Mật cố ý cười nhạo.
Lạc Mật Mật bĩu môi, "Thôi đi, cái gì...cái gì nha? Anh có cưới không? Có phải không dám hay không?"
"Anh có gì mà không dám, ừ, đi, chúng ta đi ngay bây giờ làm thủ tục đi!"
Lạc Thiểu Trạch cùng Lạc Mật Mật lôi kéo xiêu vẹo đi ra khỏi nhà hàng.
Rất nhiều chuyện trong lúc lơ đãng xảy ra, cũng trong lúc lơ đãng biến mất.
"Bánh nướng áp chảo, vẫn chưa đóng cửa nha, chúng ta có muốn đi xuống hay không?" Lạc Mật Mật nghiêng ngả nằm trên bả vai Lạc Thiểu Trạch, nhìn đèn sáng ở cửa cục dân chính.
"Đương nhiên là muốn, cũng đã tới nơi này rồi." Lạc Thiểu Trạch vừa nhìn cục dân chính, vừa gõ vào đầu Lạc Mật Mật một cái.
"Muốn đi thì nhanh lên đi, nếu không cục dân chính sẽ đóng cửa đó." Thanh âm của tài xế taxi thúc giục truyền vào lỗ tai, thấy Lạc Mật Mật cùng Lạc Thiểu Trạch đã thảo luận gần nửa tiếng, làm cho tài xế taxi cũng buồn bực.
"Anh nghĩ chúng tôi hiếm lạ xe của anh à, đưa tiền." Lạc Mật Mật ý bảo Lạc Thiểu Trạch lấy mấy tờ ông Mao màu đỏ, hung hăng ném vào mặt tài xế taxi, sau đó mở cửa xuống xe.
Lần này, cục dân chính đã có thể náo nhiệt.
"Chúng tôi muốn kết hôn, làm thủ tục cho chúng tôi nhanh lên một chút." Lạc Thiểu Trạch gào lên, nhắm mắt đập tay vào bàn.
Bên quầy cục dân chính, nhân viên làm việc bất đắc dĩ nhìn hai tên quỷ say rượu ở trước mặt, kêu trời trời không thấu. "Thưa anh chị, anh chị là công dân Mỹ, nếu kết hôn ở Trung Quốc phải làm rất nhiều thủ tục, hơn nữa anh chị còn là người một nhà, là họ hàng gần kết hôn, cái này..."
"Anh chém gió cái gì đó? Cái gì mà họ hàng gần à, chúng tôi không phải là anh em, chúng tôi không có một chút quan hệ máu mủ nào cả, tại sao các người ai cũng nghĩ chúng tôi như vậy? Làm thủ tục cho chúng tôi nhanh lên một chút, nhanh lên một chút..."
Khắp người đầy mùi rượu đến nỗi cả nhân viên làm việc cũng chịu không nổi, "Ngày mai anh chị trở lại đi, chúng tôi nói gì anh chị cũng không nghe lọt."
"Cái gì, anh làm sao như vậy, cẩn thận tôi tố cáo anh! Muốn thế nào mới bằng lòng cho chúng tôi kết hôn, để cho chúng tôi vào động phòng mới tốt à." Lạc Mật Mật cố gắng mở mắt, đối mặt Lạc Thiểu Trạch rồi dừng lại, nói dối, "Lạc...Bánh nướng, anh ấy muốn chúng ta động phòng trước, anh dám hay không dám à?"
"Có cái gì không dám, chúng ta liền động phòng cho bọn họ nhìn, ai bảo bọn họ không cho chúng ta ghi danh." Nói xong, Lạc Thiểu Trạch bắt đầu ૮ởเ φµầɳ áo của mình, Lạc Mật Mật thấy thế cũng cười ha ha lung tung kéo quần áo của mình.