Một Chén Canh Đưa Tới Mập MờLạc Mật Mật vô ý thức nắm chặt chén canh, khiến Lạc Thiểu Trạch ngồi trên giường cảm thấy có chút chật hẹp.
Lạc Mật Mật nghiêng đầu nghĩ tại sao anh chưa nhận chén canh, quay sang thấy vẻ mặt Lạc Thiểu Trạch bất đắc dĩ, mới đột nhiên ý thức được cái gì.
Trời ơi, thật là ngượng ngùng, như vậy thật làm khó cô.
Lạc Mật Mật rút hai tay về, gương mặt ửng hồng của cô không khỏi toát ra vài giọt mồ hôi.
૮ɦếƭ rồi..., không phải chỉ là uống canh sao! Lạc Mật Mật cô khi nào lại xấu như vậy?
"Bánh nướng áp chảo, em đút cho anh ăn nha?" Gương mặt ửng hồng cùng ánh mắt đắm đuối bắn ra ánh sáng kinh người, bàn tay nhỏ bé trắng noãn nhanh chóng đoạt lấy chén canh.
Không đợi Lạc Thiểu Trạch phản ứng, Lạc Mật Mật đã nhẹ nhàng múc một muỗng canh, thổi thổi đưa tới khóe miệng Lạc Thiểu Trạch.
"Ừ, ngoan, ăn canh." Âm thanh dịu dàng, từ tính giống như là sóng siêu âm xuyên thấu da thịt cùng xương cốt Lạc Thiểu Trạch, làm rung động trái tim ngủ yên bao lâu nay của anh.
Lạc Thiểu Trạch chống hai tay trên giường, mắt nhìn chằm chằm vào Lạc Mật Mật trước mặt. Mùi thơm ngát từ mái tóc dài đen tuyền mềm mại trên vai cô rơi xuống, trùng hợp dịu dàng chạm vào cánh tay cường tráng của Lạc Thiểu Trạch. Tựa hồ có một loại sức mạnh vô hình làm bọn họ hấp dẫn lẫn nhau, muốn ngừng mà không được.
Thật là đẹp! Cô gái trước mắt này giống như là tiên nữ hạ phàm, xinh đẹp như vậy, tốt đẹp như vậy. Nếu như có thể để cho anh cùng một chỗ với cô. . . . . .
Gió mát dịu dàng theo khe cửa thổi tới.
Trong ánh trăng mờ Lạc Thiểu Trạch chợt ý thức được cô gái trước mắt chính là Lạc Mật Mật, vì vậy lập tức thu hẹp phần tình cảm không kiềm chế được của mình, đóng kín nội tâm lại cúi đầu xin lỗi.
"Đưa anh chén canh, anh tự ăn."
"Cái này không thể được, anh quên anh mới ký cái gì rồi hả? Hành động của em hiện tại là đúng theo hiệp ước, không cho phép anh không chấp nhận."
". . . . . ."
Lạc Thiểu Trạch ngẩng đầu nhìn vẻ mặt quật cường của Lạc Mật Mật, một chữ cũng không nói ra.
"Ngoan, mở miệng."
Muỗng sứ chứa nước canh trong suốt từ từ đưa vào miệng Lạc Thiểu Trạch, giống như là một viên mềm mại vào miệng tan đi, sự mềm mại cùng ngọt ngào giống như là một viên thuốc nổ xiết chặt lòng hai người vào nhau.
Bốn mắt nhìn nhau, hô hấp hòa vào nhau, hai khuôn mặt càng ngày càng gần.
Lạc Thiểu Trạch trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm Lạc Mật Mật càng ngày càng gần, hô hấp khẩn trương.
"Em, muốn làm gì?"
Chóp mũi cô cao thẳng lập tức chạm gương mặt tuấn mỹ của Lạc Thiểu Trạch, Lạc Mật Mật đưa tay lau khóe miệng của anh, cười hì hì bắn người ra.
"Ha ha, anh như đứa bé, uống canh cũng chảy xuống."
Mới vừa rồi trong đầu Lạc Thiểu Trạch đều nghĩ sắp sửa bị Lạc Mật Mật cưỡng hôn, nhìn Lạc Mật Mật cười to, trong lòng cuống quít đoạt lấy chén canh trong tay Lạc Mật Mật uống một hơi cạn sạch.
"Ừ, trả em, anh muốn nghỉ ngơi."Lạc Thiểu Trạch đưa chén canh cũng không ngẩng đầu lên nhìn, Lạc Mật Mật chu cái miệng nhỏ nhắn.
"Làm gì nha, đã nói rồi đấy, còn có thể đổi, rõ là. . . . . ."
Lạc Thiểu Trạch chợt ngã vào trong chăn, phủ chăn kín đầu không nói lời nào.
Anh biết, nếu tiếp tục một chỗ cùng Lạc Mật Mật nữa, về sau sẽ không khỏi có chơi đùa, còn có thể không cách nào khống chế.
"Thật là nói chuyện không tính toán gì hết!" Lạc Mật Mật cầm chén, xoay người từ từ rời khỏi phòng.
"Đáng ૮ɦếƭ!" Sáng sớm Lạc Thiểu Trạch tỉnh lại không ngừng gõ đầu óc của mình, anh sẽ không cho phép mình xuất hiện loại trạng thái này.
Bởi vì tối hôm qua, tất cả trong mơ đều là Lạc Mật Mật.
Trời ơi, đây là làm sao? Chẳng lẽ ông trời muốn tuyên bố cái ૮ɦếƭ của anh sao? Không thể cứ như vậy.