An Bài Đường LuiÁnh nắng sáng sớm vẫn rực rỡ loá mắt như cũ, so với ngày hôm qua cũng không có gì bất đồng.
Sáng sớm, Lạc Mật Mật vui sướng chạy xuống lầu, vẻ mặt tươi cười thật là đáng yêu.
Lạc Thiểu Trạch đang đứng lưỡng lự ở cửa cầu thang suy nghĩ xem có nên lên lầu đánh thức cô hay không, bắt gặp Lạc Mật Mật đi xuống, đột nhiên vô cùng ngượng ngùng.
"Bánh nướng áp chảo, anh đứng ở đây làm cái gì?" Lạc Mật Mật gương mặt nghi hoặc nhìn Lạc Thiểu Trạch.
Tránh né ánh mắt có thể làm mình mất kiểm soát, Lạc Thiểu Trạch mạnh mẽ giả vờ bình tĩnh, sau khi trong lòng trải qua rối rắm một chút, rốt cuộc nói, “Mật Mật, tối hôm qua…”
"Tối hôm qua chuyện gì cũng không có xảy ra, em cái gì cũng không nhớ!” Lạc Mật Mật cũng không thèm nhìn tới Lạc Thiểu Trạch một cái, bỗng chốc vọt tới bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, "Bánh nướng áp chảo, em và anh bàn bạc chuyện này."
Lạc Thiểu Trạch kinh ngạc nhìn Lạc Mật Mật, không nghĩ tới chính mình mấy năm ở nước ngoài vậy mà lại đánh giá thấp năng lực chịu đựng của cô gái Trung Quốc này, chẳng lẽ là mình theo không nổi trào lưu rồi sao, hay là căn bản mình cùng thế hệ 9x này khác biệt quá lớn?
Lạc Thiểu Trạch ngồi xuống, khôi phục lại bình thường, "Em nói đi."
"Em không muốn học trường đó, em muốn chuyển trường!"
"Cái gì?" Lạc Thiểu Trạch kinh ngạc há to mồm, "Em không có lầm chứ, hôm nay phải đi báo danh, em lại nói em muốn chuyển trường? Lúc đầu em đâu có nói như vậy? !"
Thôi đi! Biết ngay là anh sẽ có cái bộ dạng này mà, nếu không phải là vì nghĩ đến mặt mũi của anh, Lạc Mật Mật tôi đã sớm tiền trảm hậu tấu rồi ! "Em không phải không đề cập tới, chỉ là ba mẹ không đồng ý, không phải em chê trường đó không tốt, chỉ là em không thích!" Lạc Mật Mật bĩu môi.
Lạc Thiểu Trạch bả vai trầm xuống, rất nghiêm túc nhìn Lạc Mật Mật, “Mật Mật, mọi chuyện đã quyết định xong hết rồi, em không nên náo loạn nữa!”
Lạc Mật Mật khép chặt đôi môi, thẳng tắp nhìn chằm chằm Lạc Thiểu Trạch, loại ánh mắt nhìn vào không hiểu được nội dung bên trong.
"Được rồi!" Chỉ chốc lát sau, Lạc Mật Mật đứng lên, ngấng đầu đi tới cửa cầm lấy túi sách, "Đi thì đi."
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ chìm! Bánh nướng áp chảo đáng ૮ɦếƭ, anh sẽ vì quyết định của ngày hôm nay mà hối hận đấy! Hừ, chúng ta cứ cưỡi ngựa xem hoa, hãy đợi đấy!
Lạc Mật Mật oan trái liếc Lạc Thiểu Trạch một cái, nâng bước đi ra khỏi cửa phòng.
Dễ dàng đồng ý như vậy, trong lòng Lạc Thiểu Trạch cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, một cỗ dự cảm chẳng lành ập tới.
"Này, Tô Trạch, bắt đầu từ hôm nay, cậu không cần đến công ty làm việc, chỉ có trách nhiệm theo dõi nhất cử nhất động của Lạc Mật Mật ở trường học sau đó báo cáo với tôi."
Lạc Thiểu Trạch cúp điện thoại di động, nhìn hướng Lạc Mật Mật rời đi, thở dài thật sâu.
Bầu trời bao la lúc này như đang khoác một chiếc áo lông màu xám trắng thật dày, báo hiệu thời tiết không được tốt lắm, cũng giống như tâm tình của Lạc Mật Mật lúc này, cực kỳ âm u.
"Thật là hối hận, tối hôm qua không nên thả anh ta đi! Haiz, nhưng mà có thể dùng biện pháp gì nữa đây? Mình cũng bày tỏ rõ ràng như vậy rồi, chẳng lẽ còn không được sao? Người ta là con gái đó, haiz, mặc kệ, than trời trách đất đi!"
Lạc Mật Mật lảo đảo bước đi trên đường nhựa, dưới chân đá cục đá vô tội, chu cái miệng nhỏ nhắn nhìn lên trời.
"***, ông trời, ông và bánh nướng áp chảo các người đều không có chút nhân hậu nào, anh ta không chấp nhận tôi cũng không giúp tôi chuyển trường, thật là không có lương tâm. Nhưng ông, ông trời, có phải ông cho mùa đông và mùa hạ ở chung một nhà không, tại sao lại sinh ra cái khí trời quái quỷ như vậy? Thật sự là giận đến điên người...!"
Lạc Mật Mật vỗ иgự¢ dậm chân, tức giận đưa tay hùng hùng hổ hổ chỉ lên trời, bất tri bất giác đã đến cổng trường học.
Học viện Hoàng Gia là trường học quý tộc nổi tiếng, tập trung phần đông con cháu nhà giàu sang quyền thế, ở chỗ này, trai đẹp và mỹ nữ cả đàn cả lũ, siêu xe đậu ở khắp nơi. Mặc dù là trường học, nhưng đều bị những gia đình quý tộc biến thành nơi xem mắt cho con cái, kết thân để duy trì sự hưng thịnh, quan hệ thông gia để làm bước đệm cho kinh tế chính trị.
Lúc trước, chính ba của Lạc Thiểu Trạch, Lạc Văn Huy thời niên thiếu đã học ở đây!
Nhưng mà nơi này cũng đồng thời nổi danh với những quy định trường học nghiêm khắc. Đối với những người trời sinh tính tình hoạt bát phóng đãng như Lạc Mật Mật mà nói, thì đây quả thật là địa ngục trần gian.
“Có cái gì tốt, tại sao ba lại thích nơi này! Mình thấy đây chính là một nơi đốt tiền! Lão già này trong hồ lô nhất định không đựng thứ thuốc gì tốt, không phải tới trường để học thì nhất định đang tìm kiếm quan hệ mới an bài đường lui sau này của Lạc gia chứ gì! Hừ hừ, mình không để cho ông ấy đạt được mục đích đâu!”
Lạc Mật Mật nắm chặt đôi tay, khớp xương bị nắm vang lên khanh khách, gương mặt quỷ quái nói không nên lời.
"Fu*k, đó là nữ sinh khóa nào? Thật là đẹp!" Bên lề đường, một đám con trai nhìn chằm chằm Lạc Mật Mật đi vào cổng trường.
"Đúng vậy, đúng vậy, thật sự là tiên nữ hạ phàm. Chắc là hoa khôi của học viện Hoàng Gia đó! Thật sự là quá đẹp!"
"Nếu có thể để cho tôi nắm tay của cô ấy đi bộ trên đường, tôi ૮ɦếƭ cũng không hối tiếc . ."
". . . . . ."
"Im lặng, cái gì đây? Những công tử nhà giàu này chưa từng gặp qua mỹ nữ sao, đều là lũ háo sắc.”
Nhìn lũ con trai bên đường chảy nước miếng, Lạc Mật Mật ném ánh mắt chán ghét.
"Nhưng mà, một đám nữ sinh đang đứng ngây người ở ven đường, bộ dạng vừa hâm mộ vừa ghen tị, có thể nói rõ cái gì đây? Thôi đi, mình không muốn làm mầm móng tạo nên chiến tranh đâu.
Bất quá, điều này chứng tỏ Lạc Mật Mật ta vừa ra trận đã kinh diễm khắp nơi, chỉ mới ăn mặc tùy ý thôi đã như vậy! Cứ chờ coi, kịch hay vẫn còn ở phía sau!”
Lạc Mật Mật mỉm cười đi vào phòng học.
Như làn gió nhẹ lướt qua mặt, Lạc Mật Mật đứng ở trên bục giảng tự giới thiệu mình.