Cuộc Sống Chính Là Được Sinh Ra, Sống TiếpThuộc Oái Nương mím chặt miệng, vò đầu bứt tai, "Bùi Nhã Phi, cô nói cho tôi biết, tôi giúp ngươi trả hết nợ có được hay không?"
Bùi Nhã Phi sau khi nghe ngẩn ra, tiếp cười lên ha hả, thậm chí khoa trương cười đến gập lưng, "Ngài là người giàu có đến từ Xin-ga-po, đương nhiên là dùng không hết tiền, nhưng không phải tùy tiện cho người khác được? Tôi đã có biện pháp rồi, hiện tại không cần ngài cho tôi tiền."
Bây giờ bà mới nhớ tới giúp tôi trả nợ, ban đầu độc ác nhục nhã tôi như vậy nhưng lại không giúp. Hiện tại tôi không cần, tôi chỉ muốn để cho bà nếm thử một chút tê tâm liệt phế gấp gáp là cái tư vị gì. . . . . .
Trên mặt cười không cố kỵ gì, trong lòng Bùi Nhã Phi lại hận nghiến răng nghiến lợi. Cô thật muốn xé nát từng người một, vo thành bụi phấn, sau đó cho chó ăn, thậm chí như vậy cũng không thể giải trừ hận ý sâu đậm trong lòng cô.
Nhưng, lúc này Thuộc Oái Nương chân chính lọt vào một cái bẫy. Ban đầu, Bùi Nhã Phi chỉ cần tiền bạc của bà, chỉ cần khống chế tốt, nhưng hôm nay điểm này cũng không có tác dụng, ngược lại lọt vào bị động, Thuộc Oái Nương như bị ngâm trong bình ngũ vị, tư vị thật khó chịu.
"Tiền của cô từ đâu tới?" Thuộc Oái Nương muốn truy hỏi đến cùng.
Bùi Nhã Phi cười lạnh một tiếng, tìm một địa phương ngồi xuống, "Tôi quyết định tiếp tục thực hiện hợp đồng trước kia với ngài, bởi vì tôi cảm thấy làm con dâu Lạc gia, còn cần quan tâm đến tiền sao? Lần này tôi cũng không muốn ngài bỏ ra cái gì, tôi nghĩ ngài cũng sẽ ủng hộ vô điều kiện chứ? Bởi vì cuối cùng chúng ta sẽ chiến thắng."
Khuôn mặt lạnh lùng, ánh sáng giao chiến phóng ra ngoài khiến Thuộc Oái Nương nhất thời có cảm giác nhìn lầm người.
Xem ra người phụ nữ trước mắt này cũng không phải đơn giản như bà nghĩ, cô ta so với mình còn ác độc hơn.
"Tại sao tôi phải tin tưởng cô? Bây giờ ngay cả tung tích con gái của tôi cô còn không nói cho tôi biết, làm sao chúng ta có thể lấy được chiến thắng đây?"
"Tôi đã nói rồi không phải là không nói cho ngài biết, là không đến lúc." Bùi Nhã Phi đi tới trước mặt Thuộc Oái Nương, mỉm cười vỗ bả vai của bà, "Ngài rất thông minh, nên biết mình không cần phải lo lắng, bởi vì nếu tôi muốn tiến vào Lạc gia, không có hổ trợ của ngài tôi sẽ đi rất nhiều đường quanh co."
Thuộc Oái Nương mới ý thức được, thật ra mình đã sớm bắt đầu giúp đỡ Bùi Nhã Phi từng bước một thực hiện kế hoạch. Vốn cho là mình lợi dụng người khác, lại không nghĩ rằng mình sớm đã bị người khác lợi dụng.
Giữa người với người, vốn là lợi dụng cùng bị lợi dụng, huống chi bà và Bùi Nhã Phi.
"Ngài trở về đi, về sau chúng ta còn rất nhiều cơ hội liên lạc."
Thuộc Oái Nương liếc mắt nhìn người phụ nữa rắn rết trước mặt, dừng một chút, trực tiếp đi thẳng ra ngoài.
Đưa mắt nhìn Thuộc Oái Nương rời đi, Bùi Nhã Phi đi vào trong phòng đưa tay mở ra túi vải che trên đầu Lạc Mật Mật, nhìn chằm chằm Lạc Mật Mật đang hôn mê thật lâu, "Cô cũng có ngày hôm nay, hôm nay đã không còn là người ồn ào như lúc trước rồi, hơn nữa, về sau vĩnh viễn sẽ không có nữa."
"Ừ, mấy người các ngươi nhìn kỹ cô ta cho tôi, ngoại trừ tôi ra ai cũng không thể thấy cô ta, bao gồm Thuộc Oái Nương, biết chưa? Nếu là xảy ra điều gì, các ngươi sẽ chịu không nổi!" Bùi Nhã Phi mặt hung ác, bộ dáng nghiêm nghị đáng sợ tới cực điểm.
"Mẹ, mẹ hãy bỏ qua con đi, mẹ cứ như vậy con không làm việc được. Mỗi ngày mẹ đều đến, thật ra thì con không cần mẹ chuyên cần nha." Lạc Thiểu Trạch thật không hiểu mẹ cả ngày đi theo như vậy, thật sự có thể ngăn cản Bùi Nhã Phi gặp anh hay không, nhưng anh biết rõ mình không gặp ai được, chuyện gì cũng làm không được.
Khương Ngọc Trân ngồi ở đối diện cầm túi hồ sơ xem, mặt chẳng hề để ý, "Con muốn làm gì thì làm, mẹ không có trói chặt tay chân của con, sẽ không làm trễ nãi chuyện của con. Ngược lại mẹ không muốn cho người đàn bà kia cuốn lấy con nữa, mẹ không phải hối hận đến ૮ɦếƭ."
"Mẹ, hiện tại cuốn lấy con là mẹ nha. Con đã nói với mẹ nhiều lần rồi, con đã là người lớn rồi, rất nhiều chuyện tự con có thể xử lý. Cô ta tới gặp con, con có thể không gặp đó nha." Lạc Thiểu Trạch vẻ mặt rối rắm, thật muốn tìm kẽ đất lập tức chui vào, "Nếu như bị ba biết mẹ mỗi ngày đều làm việc, ba nổi giận, chúng con cũng không gánh nổi đâu."
"Không biết." Khương Ngọc Trân phất tay một cái, khinh thường nhìn sang, "Mẹ sớm đã nói với ba con. Ba con biết việc làm mỗi ngày của mẹ, không chỉ không có phản đối ngược lại rất đồng ý đấy. Con cũng biết, cha con cũng rất không thích ả đàn bà kia ."
Lạc Thiểu Trạch bất đắc dĩ muốn ૮ɦếƭ, một cái tát vỗ vào trên trán của mình, "Sao con lại mệnh khổ như vậy đây? Hiện tại con mới phát hiện, con từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục, trung gian chỉ là đi ngang qua nhân gian!"
"Có ý gì nha?" Khương Ngọc Trân nháy mắt nhìn con trai, đối với những lời nói không giải thích được bà rất là tò mò, lời như thế bình thường đều ở trong miệng Lạc Mật Mật nói ra, hôm nay đột nhiên nghe được con trai nói một câu, cảm giác vẫn còn vô cùng sâu xa.
Lạc Thiểu Trạch tay nâng cằm, vẻ mặt đần độn, "Cuộc sống của con chính là thiên đường tới địa ngục, không có sống cuộc sống của con người. Cho nên, mẹ, mẹ thấy con khổ sở như vậy thì tha cho con đi.”
Khương Ngọc Trân cười hì hì lắc đầu một cái, duỗi ngón tay ra quay trái quay phải, "NO, No, No. Con không cần phải nói, nói cũng vô dụng. Mẹ sẽ theo dõi con một tấc cũng không rời, hiện tại con quay về lúc trước đi."
"Cái gì, trở về? Mẹ thâи áι, trước kia một tấc cũng không rời là lúc con vẫn 乃ú sữa, mẹ sẽ không ác như vậy chứ, đánh con một cái trở về nguyên hình!"
Lời này chọc cho Khương Ngọc Trân cười khổ, "Tốt tốt tốt, mẹ không ở nơi này làm phiền con được không? Mẹ đi ra bên ngoài, ngồi ngoài cửa, như vậy con có thể làm việc! Như vậy, mẹ không làm trễ nãi. . . . . ."
"Mẹ. . . . . ." Nhìn Khương Ngọc Trân đẩy cửa đi, Lạc Thiểu Trạch cảm thấy mình có hai người quản thúc, "Một là Lạc Mật Mật có thể làm cho mình thất điên bát đảo, hiện tại lại có thêm mẹ, sao mình đột nhiên cảm thấy cuộc sống quá mệt!"
"Cuộc sống cuộc sống, cuộc sống nha, chính là được sinh ra, sống nữa. . . . . ."
Mới vừa cúi đầu chuẩn bị nhìn Lạc Thiểu Trạch lại nghe âm thanh khác từ từ ngẩng đầu lên, "Lão Nhị, cậu vào khi nào, cũng không chào hỏi?"
"Em là từ trong khe cửa lão phu nhân không đóng kỹ chui vào, nếu không em trở lại gõ cánh cửa đi vào lần nữa!" Mạc Triết Hiên duỗi cái đầu, ngón tay chỉ vào cửa chính, một bộ dáng chọc cười.
Mạc Triết Hiên này luôn luôn không vui đùa, hôm nay không biết làm sao rồi, đột nhiên cười giỡn, khiến Lạc Thiểu Trạch ngồi ở trên ghế lão bản nhất thời có chút không thích ứng, "Đây là thế nào, trở nên dịu dàng."
"Tính em như thế nào, sao em lại không thấy Nữ Trung Hào Kiệt đâu rồi, nhiều ngày như vậy một khắc cũng không rời nhìn chằm chằm anh, theo dõi rất chuyên nghiệp, anh nói chúng ta có nên phát cho ngài ấy phần thưởng đặc biệt không, khích lệ những ngày cố gắng của ngài ấy nha!"
"Cậu nằm mơ đi, đây chính là mẹ tôi, đó là quan tâm tôi, đổi thành người khác có thể để ý như vậy sao?" Lạc Thiểu Trạch trừng mắt một cái, đưa tay đến ly nước.
Mạc Triết Hiên cợt nhã, "Em cảm thấy Lạc Mật Mật là có thể."
Lạc Thiểu Trạch nhếch miệng, mắt nhanh chóng híp lại thành một đường, "Được rồi, cậu xong chưa? Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì? Có phải mấy nhân viên phòng thị trường không nghe lời phải không, cần tôi ra tay sao?"
"Không đúng không đúng." Thấy lão đại trở lại chuyện chính, Mạc Triết Hiên nhanh chóng thu hồi nụ cười nghịch ngợm, đẩy mắt kính, nghiêm trang, "Là Tô Trạch, mới vừa rồi gọi điện thoại nói, cậu ta không thấy Lạc Mật Mật. Nói muốn tìm một chút, tiệc tối mới trở về."
Lạc Thiểu Trạch chân mày nhẹ vặn, nâng mí mắt liếc qua, "Sao cậu ta không chính mình nói với tôi. . . . . ."
"Đây là không dám nha, sợ anh biết cậu ta không theo sát Lạc Mật Mật sẽ xảy chuyện." Mạc Triết Hiên có chút xấu hổ.
Khóe miệng tà mị giơ lên, Lạc Thiểu Trạch cúi đầu tiếp tục phê duyệt tài liệu, " Chúng ta đều biết tính tình của Lạc Mật Mật thế nào, coi như nhận lời lại không tới cũng không kỳ quái nha, nói không chừng cô ấy muốn chạy trốn, chính là muốn chỉnh Tô Trạch một chút đấy."
Nghe lão đại nói như thế, Mạc Triết Hiên thở phào một cái thật sâu, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười tiếp tục đẩy mắt kính, "Chắc vậy, vậy em đi ra ngoài. . . . . ."
Dư quang khóe mắt nhìn Mạc Triết Hiên rời đi, đột nhiên Lạc Thiểu Trạch cảm thấy lo lắng, 乃út máy cầm trong tay cũng tự động dừng một chút.
Lạc Mật Mật không có việc gì.
Tự khích lệ như vậy, Lạc Thiểu Trạch mới chậm rãi bình tĩnh tâm, tiếp tục phê duyệt tài liệu. Nhưng chưa nhìn được mấy chữ, cửa phòng làm việc bỗng chốc bị người ᴆụng vỡ.
"Làm cái gì đây? Cậu bị gì sao, không gõ cửa liền đi vào thành thói quen rồi hả, muốn tôi mắng cậu sao?" Mạc Triết Hiên đột nhiên xông vào làm sợ hết hồn, Lạc Thiểu Trạch sững sờ ở chỗ ngồi, lông mi giận dữ khẽ chớp nhíu lại, 乃út máy trong tay còn nâng giữa không trung.
Ngày thường Mạc Triết Hiên luôn luôn là người đúng mực cùng lễ phép, hôm nay sao lại thế này? Nhiều lần muốn phá cửa vào, chẳng lẽ muốn tạo phản hay sao? Tiền của hắn mất sao.
"Lão đại, đã xảy ra chuyện? Lần này xảy ra chuyện thật?" Mạc Triết Hiên thở hồng hộc, trên trán rỉ ra mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu.
乃út máy cầm trong tay không nghe lời đột nhiên rơi trên bàn, Lạc Thiểu Trạch chỉ cảm thấy ngón tay như nhũn ra, cảm giác đó làm ý thức anh mãnh liệt lần nữa, chỉ cảm thấy hai lỗ tai phát thông.
Nhưng, anh đã giải quyết hết uy Hi*p xung quanh Mật Mật, làm sao lại xuất hiện việc mất tích lần nữa đây?
Xét thấy mấy ngày nay hai người Mạc Triết Hiên cùng Tô Trạch có biểu hiện không bình thường, Lạc Thiểu Trạch có lý do tin tưởng đây là bọn hắn cùng Lạc Mật Mật cùng nhau trêu cợt mình, cho nên càng thêm nửa tin nửa ngờ.
Mạc Triết Hiên thấy lão đại mắt to nhìn chằm chằm mình, không nói gì, nhất thời không biết làm sao mới phải, nhưng trong lòng lại gấp tựa như kiến bò trên chảo nóng, cuối cùng anh quyết định đột phá thường quy, một hơi nói xong sự tình.
"Lão đại, lần này Mật Mật là mất tích thật! Tô Trạch nói hắn đã hỏi trường học, một ngày hôm nay cũng không có đi học, Văn Y cũng nói chưa từng thấy cô ấy."
Lạc Thiểu Trạch chậm rãi tỉnh táo, ánh mắt thâm thúy tựa như thợ săn lộ ra ánh lạnh hung ác thẳng tắp nhìn Mạc Triết Hiên phía đối diện, trong lòng Mạc Triết Hiên sợ hãi run lên, "Cậu đang gạt tôi?"
"Lão đại, sao em có thể nói đùa với anh chuyện như vậy đây?"