Có Phải Cô Ta Muốn Được "khát Hôn Chứng"Lạnh lùng cười vài tiếng, Bùi Nhã Phi càng thêm chắc chắn rồi, có thể làm cho Lạc Thiểu Trạch ma trận đại loạn, đủ để nói rõ chuyện này đối với anh mà nói quan trọng đến cỡ nào. Bây giờ lại có thể hỏi cô một vấn đề ngu xuẩn như vậy, Bùi Nhã Phi cảm thấy mình nên mừng rỡ cần phải mừng rỡ đấy. . . . . .
"Anh cảm thấy em không có nắm chặt mười phần chứng cớ sẽ đùa kiểu này với anh sao?"
"Bùi Nhã Phi, cô điên rồi! Rốt cuộc cô muốn làm cái gì? Là chuyện gì làm cô thành như vậy, cô chính là người mà tôi biết sao? !" Lạc Thiểu Trạch hung hăng nhìn chằm chằm Bùi Nhã Phi, giống như bị chọc giận một chút nữa, anh liền Gi*t người phụ nữ trước mắt này.
Nhưng đồng thời, anh cũng biết, mình không khả năng động tới cô ta.
"Rốt cuộc anh đã chịu quan tâm em!" Trong đôi mắt Bùi Nhã Phi tràn đầy nước mắt, "Anh biết em đã vì anh làm gì không? Lúc đầu em lựa chọn thả Lạc Mật Mật, kết quả đổi lấy là vạn người vứt bỏ. Hiện tại em chịu đựng người khác nhục nhã, mỗi ngày bị người khác đòi tiền. Em không có công việc, không có thu vào, mỗi ngày giống du hồn đi ở trên đường, kết quả muốn có được một tia thương yêu của anh cũng không có khả năng. Vì cái gì em trở nên thảm như vậy, còn không phải là vì anh."
"Tốt, nếu là lỗi của tôi, cô liền nhằm vào tôi. Cô xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi biết cô rất vất vả. Chỉ cần cô không nói lung tung, cô cần gì tôi đều có thể cho cô. Cô cần tiền tôi có thể cho cô tiền, cô nói con số đi!" Lạc Thiểu Trạch không muốn cùng cô tiếp tục dây dưa, chỉ muốn nhanh lên chặn lại miệng của cô, không để cho chuyện gì xảy ra.
"Tiền? Bây giờ tiền còn có thể mua về cái gì đây? . . . . . ." Bùi Nhã Phi giống như mắc bệnh thần kinh, lạnh lùng si ngốc nhắc đi nhắc lại .
"Vậy rốt cuộc cô nghĩ muốn cái gì?"
Thấy Lạc Thiểu Trạch rốt cuộc buông miệng, Bùi Nhã Phi ngẩng đầu ưỡn иgự¢, bước về trước một bước, "Em muốn anh và em kết hôn, cả đời đều cùng em ở chung một chỗ."
Lạc Thiểu Trạch kinh ngạc nhìn cô, trong lúc nhất thời không thể phản ứng kịp.
Đây là lời nói lúc trước mình muốn nghe cỡ nào, nhưng hiện thế nào mình có loại kích động muốn mắng người đây?
Kết hôn? ! Bùi Nhã Phi, người phụ nữ này có phải muốn được "Khát hôn chứng" rồi hả? ! ***!
Lạc Thiểu Trạch kinh ngạc giương mắt, người phụ nữ trước mắt đã điên rồi, không bao giờ là "Ái phi" mình từng biết nữa, càng không thể nào nói chuyện kết hôn với cô.
Dĩ nhiên, Lạc Thiểu Trạch rất hiểu loại ý tưởng điên cuồng này khẳng định cũng không phải đơn giản như vậy.
"Cô và tôi kết hôn, không phải là vì tình yêu chứ?"
"Ha ha, anh rất thông minh."
Nghe trả lời, Lạc Thiểu Trạch không biết vì sao, nội tâm giống như có một món đồ bộp một tiếng, bể thành bột.
"Nhưng, em muốn nói em thật sự yêu anh nha?" Nói xong, Bùi Nhã Phi nhẹ nhàng đi đến phía trước, cố gắng ôm cổ Lạc Thiểu Trạch, muốn dùng đôi môi khiêu gợi này lần nữa kích thích cái cổ quen thuộc này, dùng ánh mắt thâm tình thử đả động người đàn ông này. . . . . .
Lạc Thiểu Trạch hơi chậm lại. . . . . .