Không Ai Quan Tâm Cảm Giác Rất Khó Chịu"Chị Lưu,gần đây chị vẫn khỏe chứ? Đã lâu không gặp chị, Đúng vậy, hiện tại em rất bận rộn, nhưng em vẫn nhớ lần trước chị giới thiệu cho em một hoạt động châu báu gì đó, không biết gần đây có còn an bài như vậy không?"
Áo ngủ lửa đỏ phủ trên người Bùi Nhã Phi ngày càng gầy gò, túi xách màu đen phối hợp cùng làn da thô ráp khiến cô có vẻ già nua. Từ lúc từ biệt Lạc Thiểu Trạch rời đi, Bùi Nhã Phi lại cùng Thuộc Oái Nương cãi nhau, không chỉ không lấy được một phân tiền, căn cứ quy định hợp đồng còn phải cho Thuộc Oái Nương một số tiền bồi thường lớn, điều này làm cho cô vốn là rất quẫn bách càng hoạ vô đơn chí.
Bùi Nhã Phi dán điện thoại di động tại khóe miệng, tựa như muốn ăn cái điện thoại di động, nịnh hót mỉm cười lộ ra giọng nói nũng nịu thăm hỏi bình thường, "Chị Lưu, em biết là chị tốt nhất, chị xem có thể an bài một cái nữa cho em không?"
"Nhã Phi, đừng trách chị Lưu nói thẳng, nghe nói em không nghe người đại diện của em an bài tự tiện chia tay với thiếu gia Lạc gia, khiến công ty của em hao tổn một số tiền lớn, cho nên rất nhiều công ty cũng không dám cùng em hợp tác, chuyện như vậy có phải thật hay không? Em xem em bây giờ đã không phải còn là lúc em nổi tiếng nữa, ra ngoài còn có thể liên lụy rất nhiều chuyện trước kia, sẽ khiến chủ rất khổ sở. Em cũng phải suy nghĩ giùm chị một chút chứ? Muốn chị ra mặt mạo hiểm như vậy chị không có nhiều tài sản đi đánh cuộc nha!"
Giọng nói chói tai bén nhọn bên kia điện thoại không lúc nào là không lộ ra hàm nghĩa nửa trào nửa phúng, khiến Bùi Nhã Phi ngồi ở bên giường như đi bàn chông, thật muốn tìm một cái động lập tức chui vào.
"Chị Lưu, thật ra thì em. . . . . ."
Không đợi Bùi Nhã Phi nói tiếp, điện thoại bên kia đã sớm cúp.
Đây đã là cuộc gọi thứ một trăm hai mươi ba.
Mấy ngày nay Bùi Nhã Phi đều gọi điện thoại liên tục, không có người đại diện, lại thêm vào đánh giá của người trong giới trong nháy mắt đều rớt xuống, điều này làm cho cô cầu xin vô số người nhưng vẫn không nhận được công việc.
Không có công việc, cũng chưa có thu vào. Không có thu vào, ngay cả nuôi sống bản thân càng không được, lại càng chưa nói tới trả nợ đánh bạc!
Thuốc lá nữ dài nhỏ ở ngón giữa của Bùi Nhã Phi từ từ thiêu đốt, cháy lên khói mù màu xám trắng từ từ tràn ngập ở trước mặt Bùi Nhã Phi, nổi bật cặp mắt khốn quẫn cùng vất vả.
Ban đầu đồng ý yêu cầu của Thuộc Oái Nương, chính là vì trả sạch nợ đánh bạc, nhưng bây giờ chủ nợ đuổi kịp trong nhà, hung thần ác sát muốn mạng của mình, còn dội đầy dầu đỏ ở cửa, ngay cả cửa cô cũng không dám ra ngoài. Mỗi ngày sống trong lo lắng đề phòng, lúc nào thì mới là cái đầu đây?
Bùi Nhã Phi thật sự là nhịn không được rồi, nước mắt uất ức chảy xuống.
"Rốt cuộc quyết định lúc trước của mình là đúng hay không đúng đây? Nếu như không chia tay với Thiểu Trạch, hiện tại mình không chỉ sẽ có rất nhiều công việc, hơn nữa cũng sẽ không bị nợ đánh bạc ngăn ở trong nhà, cuộc sống của mình cũng sẽ không luân lạc tới như thế. Mình nên làm như thế nào đây?"
Nhìn ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ, Bùi Nhã Phi híp cặp mắt bi thương, đau lòng nhìn mảng bầu trời tái nhợt, lưa thưa lẫm liệt cười.
"Không có ai quan tâm cảm giác thật rất khó chịu." Bùi Nhã Phi gật đầu một cái thật sâu.
Đưa tay cầm túi xách lên, Bùi Nhã Phi nhanh chóng đổi quần áo, đi thẳng ra ngoài cửa.
"Tô Trạch, anh cản trở tôi như vậy, có ý gì? Tránh ra, tôi muốn gặp Lạc Thiểu Trạch." Bùi Nhã Phi hung hăng đẩy Tô Trạch đứng ở trước mặt mấy cái, hung hăng liếc một cái xông thẳng đến phòng làm việc của Lạc Thiểu Trạch.
"Bùi Nhã Phi, cô không thể đi, cô đứng lại đó cho tôi!" Không ngăn được Bùi Nhã Phi, Tô Trạch cũng sẽ không vì vậy mà bỏ qua, mang theo gương mặt chán ghét đuổi theo.