Văn Y Vẫn Còn Độc ThânĐi ra phòng ngủ, vừa hay nhìn thấy Khương Ngọc Trân nắm tay nhỏ bé của Văn Y vui vẻ trò chuyện.
"Ừ, rất ít thấy mẹ quan tâm một cô gái áo như vậy, rất hiếm thấy." Lạc Thiểu Trạch lắc đầu một cái, chuẩn bị đi tới chào hỏi.
Lạc Mật Mật nhẹo đầu, không biết vì sao sao nhìn nụ cười của Văn Y lần đầu tiên cảm nhận được một cảm giác uy Hi*p.
"Thiểu Trạch, anh mạnh khỏe." Văn Y đứng lên chào hỏi.
"Ai nha, Trạch nhi, người bạn này của Mật Mật chắc con đã biết, thật tốt, nhưng con biết thân thế của Văn Y rất gian khổ không, thì ra đứa bé này là cô nhi, ai u, nhìn cũng làm cho người ta cảm thấy đau lòng."
Lạc Thiểu Trạch nhìn chằm chằm kinh ngạc, trong miệng không ngừng tái diễn hai chữ "Biết", từ từ đến bên quầy bar rót chén nước đưa cho Văn Y, "Văn Y, mời uống nước."
"Ai yêu, cháu xem đầu của dì, nói chuyện với con lại không có rót nước cho cháu uống."
Văn Y nhận lấy ly nước Lạc Thiểu Trạch đưa tới, gương mặt đỏ ửng, "Cám ơn Thiểu Trạch, dì đừng nói như vậy, quá khách khí."
Văn Y ánh mắt tránh né không dám nhìn tới mặt Thiểu Trạch, điều này làm cho Lạc Mật Mật cảm giác rất không thoải mái.
"Mẹ, sao mẹ lại quan tâm Văn Y như vậy, con có chút ghen á." Lạc Mật Mật thừa dịp đi lên ôm bả vai Khương Ngọc Trân làm nũng.
"Ai yêu ai yêu, tại sao con có thể ăn dấm với Văn Y nha, con biết Văn Y rất đáng thương không, ai yêu, mẹ không có nhẫn tâm như vậy." Khương Ngọc Trân từ từ gõ tay của Lạc Mật Mật, giận trách. d.d.l.q.d
"Dì, dì đừng nói như vậy, chuyện này của con không phải là chuyện to tát gì. Mật Mật, dì thương nhất chính là cậu rồi, không phải cậu muốn ăn dấm của mình hả?"
Nhìn bên cạnh Văn Y đang xấu hổ, Khương Ngọc Trân càng thêm yêu thích không buông tay, ngẩng đầu nhìn Lạc Thiểu Trạch, "Trạch nhi, Văn Y người ta vẫn còn độc thân, mẹ cảm thấy được. . . . . ."
"Ai, mẹ, mẹ xem mẹ đã làm mệt một ngày, còn chưa ăn cơm nữa, nhanh đi thay quần áo đi, chúng con dẫn mẹ đi ra ngoài ăn cơm."
"Tốt, tốt, Văn Y, cùng nhau đi ăn cơm đi! Dì sẽ đi thay quần áo."
Nhìn Khương Ngọc Trân đi trên lầu, Văn Y mỉm cười nhìn Lạc Mật Mật, nhìn lại Lạc Thiểu Trạch, sắc mặt từ từ thay đổi, "Mình nên trở về thôi, buổi tối mình còn có buổi diễn, một nhà các ngươi đoàn tụ, mình không quấy rầy."
Bộ dạng nhiều lúng túng, Lạc Thiểu Trạch ngẩng đầu lên muốn nói chuyện, Lạc Mật Mật đứng ở một bên đột nhiên vọt ra, "Ừ, tốt, Văn Y cậu về trước đi, hôm nào mình hẹn cậu, chúng ta cùng đi ăn thật ngon."
"Tốt. Gặp lại, Mật Mật, gặp lại, Thiểu Trạch."
Chú ý tới ánh mắt Văn Y nhìn Lạc Thiểu Trạch, Lạc Mật Mật rất không thoải mái. Tiễn Văn Y, Lạc Mật Mật chống nạnh liền xông tới Lạc Thiểu Trạch, "Bánh nướng áp chảo, anh có ý gì, hết Bùi Nhã Phi, anh còn muốn cho em ghen với Văn Y nữa sao? Nói cho anh biết, đó là chị em của em, anh đừng có ý kiến gì? !"
"Anh. . . . . ." Lạc Thiểu Trạch thật cảm thấy trăm miệng khó phân biệt, đây đều là nơi đó cùng nơi đó nha.
"Ai? Văn Y đâu? Không phải bảo các con chờ dì sao, thế nào, Văn Y đi rồi?" Thay xong quần áo Khương Ngọc Trân ra cửa tìm Văn Y, sau đó xoay người nhìn con trai của mình, "Trạch nhi, con cảm thấy Văn Y như thế nào?"
Vẻ mặt Lạc Thiểu Trạch nhất thời đọng lại, "Mẹ, mẹ muốn làm gì?"
Mẹ thích Văn Y như vậy mình nên cao hứng đúng là cao hứng đúng là cao hứng đấy. . . . . .
Trong lòng Lạc Mật Mật khó chịu, đối với Văn Y, Lạc Mật Mật cái gì cũng có thể cùng chia sẻ, điểm này trong lòng cô rất rộng rãi, chỉ có Lạc Thiểu Trạch, ai cũng không được ᴆụng tới.