Làm Việc Nhà Chớ Có Biếng NhácLạc Mật Mật khoanh tay nhỏ bé, lòng tràn đầy vui mừng, "Bánh nướng áp chảo, em đi ra ngoài một chuyến, lập tức sẽ trở lại, anh ở nhà phải siêng năng làm việc, chớ có biếng nhác."
"Em đi đâu vậy?" Lạc Thiểu Trạch giống như đứa bé bị uất ức, khô cằn nhìn qua "Nữ chủ nhân" .
Từ từ tiến lên phía trước, Lạc Mật Mật đưa tay nhỏ bé, dưới sự không ngừng tránh né của Lạc Thiểu Trạch thành công xoa Ϧóþ cả khuôn mặt, vẻ mặt rất khoa trương, "Ngoan, anh làm việc tốt đi, em đi làm xong mua kẹo cho anh ăn Hàaa...!"
Nói xong, Lạc Mật Mật sôi nổi đi ra cửa.
Nếu không phải là Lạc Mật Mật, anh mới không cần nhẫn nhịn, còn giặt quần áo, ai có thể có phúc khí này? Anh cũng không cho mình giặt quần áo.
Nhưng, máy giặt quần áo rốt cuộc dùng như thế nào?
Lạc Thiểu Trạch lấy ra bột giặt, nhìn máy giặt quần áo, chân mày vặn thành vướng mắc.
"Cho bao nhiêu bột giặt đây? Quần áo bẩn thế này, cho nhiều bột giặt thôi." Lạc Thiểu Trạch cầm lên bột giặt, đổ ào ào như trút hết nửa bịch , sau đó bắt đầu cho nước vào.
Nhất thời trong máy giặt bọt trào ra.
"Oh my God, xem ra không riêng gì Mật Mật gây họa, mình cũng rất có thiên phú đó!" Nhìn bọt trong Ⱡồ₦g máy, Lạc Thiểu Trạch ý thức được mình nhất định là làm sai, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, "Được rồi được rồi, dù sao trong nhà cũng đã lâu không có tổng vệ sinh rồi, gọi người làm thêm giờ thôi!"
Lạc Thiểu Trạch ảo não chui vào phòng ngủ, lấy ra điện thoại di động.
"Mật Mật, em thật lợi hại, lại có thể khiến Lạc Thiểu Trạch ở nhà làm việc nhà, thật không có nhìn ra em còn có năng lực này đấy. Xem ra Lạc Thiểu Trạch rất cưng chiều em." Văn Y khoát tay Lạc Mật Mật, tươi cười nói.
"Tất nhiên, cậu không suy nghĩ một chút, mình nói đông anh ấy nào dám nói tây nha. Hơn nữa, ai bảo anh ấy chuyện gì đều không nói với mình, còn mang Bùi Nhã Phi về biệt thự, xem như mình không có tâm không có phổi cái gì đều không để ý đấy."
Thấy Lạc Mật Mật chu cái miệng nhỏ nhắn, Văn Y mỉm cười vỗ bả vai của cô, "Được rồi, cậu cũng đừng như vậy, không nhìn ra người ta rất quan tâm cậu sao? Cậu không biết, tối ngày hôm qua cậu không thấy, Lạc Thiểu Trạch có bao nhiêu gấp gáp, cả người giống như mất hồn."
"Thật sao? Anh ấy vội sao?" Trên mặt làm bộ như không quan tâm, thật ra thì trong lòng Lạc Mật Mật vui sướng hài lòng .
Không nghĩ tới thường ngày không quan tâm mình, mình dọn đi cũng không nghe thấy không hỏi Ặc, đến thời điểm cấp thiết Lạc Thiểu Trạch rất tăng lực nha.
Lạc Mật Mật trở tay khoác cánh tay Văn Y, cười hì hì hỏi, "Văn Y, cậu nói cho mình biết, tối qua anh ấy gấp như thế nào."
"Không nghĩ tới da mặt của cậu vẫn còn rất dày nha, nói đến cái này rất nóng nảy nha. Tốt thôi mình kể cho cậu nghe. Tối qua, sau khi chúng ta bị Tề nguyên kiệt mang đi, thật ra thì Lạc Thiểu Trạch một mực trước mặt cửa quán chờ chúng ta ! . . . . . ."
Đề tài này vừa mở ra, hai người hàn huyên một đường, bất tri bất giác liền trở về biệt thự Lạc gia.
Vừa vào cửa chính, Lạc Mật Mật hứng thú cao hứng thú chạy đến cửa, nói "Văn Y, mau vào, đây chính là nhà mình, xinh đẹp không, có giống lâu đài công chúa trong cổ tích không?"
Văn Y nhìn biệt thự trắng, bĩu . môi, "Giống, thật rất giống."
"Hả? Sao cậu không ngạc nhiên!"
"Tất nhiên, tối hôm qua mình cũng đã thấy qua..., không có gì mới mẻ rồi." Văn Y khinh thường khoát tay.
Ngược lại đứng ở cửa Lạc Mật Mật gãi đầu , "Cậu gặp qua, vậy tối hôm qua cậu đã tới? Làm sao cậu lại chạy đến nhà mình nha?"
"Hàn huyên tới đâu rồi, cậu muốn biết, có phải nên mời mình vào nhà, nghỉ ngơi một lát không?"
"Đúng đúng!"
Hai người thật vui vẻ vào cửa, nhất thời bị cảnh tượng trước mắt sợ hết hồn.
"Mẹ. . . . . ."