Ngủ Tʀầռ tʀʊồռɢ"Mật Mật, em làm gì đấy?"
"Em đang nhìn xem anh có phải sốt lên không?"
"Hồ đồ." Đánh rụng tay nhỏ bé của Lạc Mật Mật, Lạc Thiểu Trạch tức giận đi vào trong nhà.
Hắc, em còn chưa tìm anh tính sổ đâu rồi, anh lại túm lên ha, lại nói không rõ liền làm càn, em không phải là nữ nhân tùy tiện!
Lạc Mật Mật bước nhanh đuổi theo Lạc Thiểu Trạch, chu cái miệng nhỏ nhắn mặc kệ, "Thôi đi, em còn không có phát giận, anh lại tức giận trước, anh cùng em nói cho rõ ràng, rốt cuộc chúng ta là cái gì nha, anh đối xử như vậy với em làm em không được tự nhiên nha."
"Chúng ta là cái gì?" Lạc Thiểu Trạch chợt dừng lại, Lạc Mật Mật theo sau vừa đúng ᴆụng vào trên lưng anh. Anh từ từ quay đầu lại xem một chút Tiểu Bất Điểm, trong lòng vui lên, "Chúng ta là tình nhân nha , em quên sao? Chúng ta không phải đã nói khi không có người khác chúng ta là quan hệ yêu thương sao?"
"Thật à? !" Lạc Mật Mật phịch một tiếng ôm lấy cổ Lạc Thiểu Trạch bò lên, "Anh nói là thật à? Thật tốt quá, rốt cuộc anh đã chịu ở cùng một chỗ với em."
"Không đúng, anh còn chưa có giải thích cho em? Tại sao sau khi anh làm tổn thương em, không giải thích với em chẳng phải là tiện nghi cho anh. Anh nói mau, tại sao lúc trước đối đãi như vậy với em? Nói mau." Đôi tay Lạc Mật Mật níu lấy lỗ tai Lạc Thiểu Trạch, giống như không có đáp án thề không bỏ qua.
Lạc Thiểu Trạch mãnh liệt phe phẩy đầu, hét to, "Cô nhóc này, cho em một chút sắc mặt em liền tạo phản, mau xuống đây, xuống!"
"Không, anh không nói rõ ràng, em không xuống, anh không nói, anh không nói em liền cắn anh Hàaa...!" Nói xong, một hớp đi xuống, Lạc Mật Mật cắn lỗ tai Lạc Thiểu Trạch ૮ɦếƭ cũng không nhả.
"Tiểu tổ tông của anh, anh nói, em là nữ chủ nhân của nhà này, muốn anh làm gì anh nào có dám không phối hợp nha. Nhưng, muốn anh nói thì em cũng phải xuống đây đi?"
Nhìn Lạc Thiểu Trạch buồn khổ, Lạc Mật Mật cũng không vui vẻ, trượt chân một cái chạy xuống, hai tay khoanh để ở trước иgự¢, tà tà cười.
"Cái này đúng rồi nha, có lời gì thì từ từ nói, anh không thể động thủ đúng không, nhất là còn động miệng, vậy thì lại càng không đúng rồi." Lạc Thiểu Trạch cười xấu xa đi tới quầy rượu tự mình rót ly nước.
Cười một tiếng, Lạc Mật Mật lẳng lặng nhìn Lạc Thiểu Trạch đi tới đi lui, "Là anh nói, em là nữ chủ nhân nhà này, ừ, hiện tại nữ chủ nhân yêu cầu anh trả lời vấn đề, nhanh lên một chút thôi."
Vừa nghe, Lạc Thiểu Trạch ngữa cổ uống cạn sạch nước trong ly, bước nhanh đi vào phòng ngủ, "Mệt quá, ngày mai rồi hãy nói, cũng phải xem em biểu hiện thế nào nha."
Hắc, đây là chuyện gì xảy ra? Rõ ràng là anh không đúng, thế nào đến cuối cùng thành của mình không phải , còn phải xem biểu hiện, có chút thật là quá đáng thôi.
Lạc Mật Mật đứng tại chỗ hơi giận không làm gì được, giương mắt vừa nhìn, cũng sáu giờ rồi, nhanh lên, đợi lát nữa cùng anh tính sổ.
Buổi sáng ánh mặt trời chói mắt sáng rỡ, trên cửa kính rơi xuống đất theo màn cửa sổ màu trắng uyển chuyển nhảy múa, đẹp không thể nói. Lạc Mật Mật dãn gân cốt một cái, hoạt động cổ đi vào phòng ngủ của Lạc Thiểu Trạch.
Mỹ nam đang trình diễn ngủ Tʀầռ tʀʊồռɢ, này có thể so với mỹ nhân ngủ hăng hái hơn nha, gió nhẹ thổi tới bóng loáng trên người của Lạc Thiểu Trạch, khiến Lạc Mật Mật đứng ở cửa không nhịn được chỉ muốn chảy nước miếng.