Ngu À?"Ngu à, anh không thể không nói được sao?" Văn Y lôi kéo Tô Trạch, trừng mắt một cái.
Đến lúc này, ai cũng có thể nhìn ra mục đích của Lạc Thiểu Trạch, ai cũng có thể hiểu chuyện này có liên quan đến Bùi Nhã Phi, Tô Trạch há rộng miệng, không nên làm ra một cái ba năm sáu đến.
Tô Trạch lộ ra ánh mắt vô tội, xem Văn Y một chút lại xem lão đại không nói một lời nào một chút, giọng điệu thật sâu nuốt xuống.
Bùi Nhã Phi từ từ trở về phòng, ánh đèn sáng ngời chói mắt sáng lóa cả căn phòng, làm cho cô ta không kịp thích ứng. Vì vậy cô xoay người ngồi ở bên bàn trang điểm, ngơ ngác nhìn mình trong gương, từ từ cầm điện thoại di động lên.
"Thả người!" Ngón tay trên bàn phím nhẹ nhàng lướt qua, cuối cùng bấm phím "Gửi đi".
Thật sự muốn thả ư?
Cái nút này đè xuống, tất cả kế hoạch sẽ bị lộ, Thuộc Oái Nương không chỉ sẽ không chia cho mình một xu tiền, còn có thể sẽ yêu cầu bồi thường hợp đồng, khi đó mình sẽ lâm vào tình cảnh quẫn bách.
Quan trọng nhất chính là, nếu quả thật sự thả, thì đồng nghĩa với việc mình thừa nhận tất cả, đến lúc đó nhất định phải ra khỏi biệt thự nhà họ Lạc, không còn lý do ở lại bên cạnh Lạc Thiểu Trạch. Hơn nữa, hiện tại, nguy cơ quan hệ xã hội của công ty Thịnh Hành đã vượt qua, Lạc Thiểu Trạch cũng không có lý do gì để lưu lại mình, chẳng lẽ đó chính là kết quả mình muốn sao?
Nước mắt vào lúc này tựa như biểu đạt cảm thụ trong lòng Bùi Nhã Phi, cứ như vậy không kiêng kỵ từ trên mặt rơi xuống, nhỏ lên sàn nhà.
Nhấn, cuối cùng vẫn còn lựa chọn nhấn.
"Hy vọng mình sẽ không hối hận."
Nhẹ nhàng nói, Bùi Nhã Phi từ từ rút rương hành lý ra.
"Lão đại, Mật Mật tìm được, anh xem, tìm được."
Tô Trạch cầm điện thoại apple của mình lên, hưng phấn đung đưa trước mặt Lạc Thiểu Trạch.
Văn Y cũng có chút không kịp chờ đợi nằm sấp đi lên xem, nụ cười trên khuôn mặt.
"Ở nơi nào? Nói nhanh lên một chút?" Lạc Thiểu Trạch không có nhìn điện thoại di động, bước nhanh đến ghế sofa cầm áo khoác chuẩn bị ra cửa.
"Ở trong nhà máy hóa chất bỏ hoang thuộc vùng ngoại ô. Là bọn bắt cóc gửi cho tôi đấy. Làm sao lại như vậy? Làm sao lại như vậy?" Tô Trạch kích động lời nói có chút không được mạch lạc.
"Anh đần à, anh rốt cuộc khờ hay giả ngu!" Văn Y bất đắc dĩ gõ vào đầu Tô Trạch, đồng thời hưng phần hồi hộp.
Tô Trạch có chút xấu hổ nhìn người đẹp ở trước mặt, không che giấu trộm vui mừng, "Văn Y, cô... Lão đại, chúng ta..."
Tô Trạch vừa mới chuyển qua nói với Lạc Thiểu Trạch cùng nhau lên đường thì phát hiện anh ấy đã sớm vọt ra khỏi cửa.
Cứ như vậy, khi Lạc Thiểu Trạch, Tô Trạch và Văn Y chạy tới nhà máy hóa chất bỏ hoang thì thấy Lạc Mật Mật và Tề Nguyên Kiệt hôn mê rối rít ngã lệch trên bao bố cũ rách, bị người trói gắt gao. Tề Nguyên Kiệt bên người còn có thuốc mê bị bọn bắt cóc vứt lại, y phục cũng đã bị người xé rách, lộ thân hình trắng bệch.
Lạc Thiểu Trạch không kịp chờ đợi vọt vào bên cạnh Lạc Mật Mật, nhanh chóng cởi sợi dây ra, thật chặt ôm Lạc Mật Mật vào иgự¢, "Mật Mật, Mật Mật của anh, em rốt cuộc hoàn hảo trở lại bên cạnh anh rồi, Mật Mật."
"Lão đại, anh xem, những loại thuốc mê này đều là xuân dược. Đám người này muốn làm cái gì à, chẳng lẽ muốn Tề Nguyên Kiết đối với Mật Mật của chúng ta..."
"May nhờ chúng ta kịp thời chạy đến, tất cả đều tốt đẹp." Văn Y kịp thời cắt đứt sự kích động của Tô Trạch, liếc sâu anh một cái.
{ chẳng lẽ anh thật muốn dùng những từ ngữ này nói cho các lão đại của anh nghe sao? Anh còn muốn kích thích đến anh ta sao? }
{ Ừ, đúng đúng! }
Văn Y và Tô Trạch không ngừng ám hiệu, nhưng mà bây giờ Lạc Thiểu Trạch đâu còn có tâm tình mà quản bọn họ nói cái khỉ gió gì, trong mắt của anh chỉ có Lạc Mật Mật. Chỉ cần Lạc Mật Mật không có chuyện gì, cái khác anh đều không quan tâm.