Hối Hận Đã Cho Tự LậpĐi đến quầy rượu trong lòng của Lạc Thiểu Trạch tựa như con thỏ bất ổn, không phải yên tĩnh. Xe việt dã Land Rover màu trắng lẳng lặng dừng ở bên đường, giống như là một kỵ sĩ yên lặng chờ đợi chủ nhân.
Mở cửa xe, Lạc Thiểu Trạch nặng nề ngồi ở vị trí tài xế, ánh mắt lo âu vô ý thức nhìn về phương xa.
Tối hôm nay cũng không có nghĩ tới sẽ gặp Lạc Mật Mật, chỉ là mang theo Tô Trạch tới gặp khách hàng mà thôi. Có lẽ càng muốn tránh người nào sẽ càng gặp người nào đi, thế nào đến cuối cùng vẫn là ᴆụng mặt đây?
Ban đầu đã cho Tô Trạch đến quán rượu thu thập xong, Tề Nguyên Kiệt lại còn nghĩ tới Lạc Mật Mật. Chẳng lẽ là anh khinh địch? Rốt cuộc là mình đoán sai rồi, lại cho sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa. Coi như không có chứng cớ chứng minh là Lạc Mật Mật làm, Tề Nguyên Kiệt sẽ từ bỏ ý đồ sao? Cái hắn cần, không phải là công lý.
Lần lượt hiểu lầm, khiến lưng Lạc Thiểu Trạch lưng đeo quá nhiều bí mật, cũng làm cho giữa anh và Lạc Mật Mật ngày càng xa. Loại kết quả này không phải là thứ mà Lạc Thiểu Trạch muốn, nhưng không biết lại đến tình cảnh này.
Cái chìa khóa cắm ở trên xe thủy chung không có khởi động động cơ, giống như là đang nhắc nhở tâm của Lạc Thiểu Trạch đang thấp thỏm, trong vô thức anh đợi ở chỗ này, phải thấy Lạc Mật Mật an toàn rời đi.
Bởi vì anh tin tưởng, "Tiểu mật điên khùng" nhất định có thể tự mình giải quyết, an an toàn rời đi thôi.
Cửa quán rượu vẫn như cũ, đèn đuốc sáng trưng, nam thanh nữ tú cầm tay ôm ấp nhau ra ra vào vào, rối rít rêu rao đây là một địa phương ý loạn tình mê.
Lạc Thiểu Trạch nhìn cửa quán rượu hồi lâu, thủy chung cũng không trông thấy bóng người, tim của anh bắt đầu hốt hoảng.
"Không được, mình muốn đi vào, Mật Mật, em không được xảy ra chuyện!" Lạc Thiểu Trạch đưa tay mở cửa xe, giơ chân lên đang muốn xuống xe, chuông điện thoại di động vang lên.
"Lạc Thiểu Trạch, Tề Nguyên Kiệt muốn dẫn Mật Mật đi, anh phải cứu cô ấy, nếu không anh sẽ phải hối hận. —— Văn Y."
Tin nhắn giống như là một trái bom nặng ký rơi vào trước mắt của Lạc Thiểu Trạch, nhanh chóng phát ra sóng trùng kích hung hăng đánh vào đại não của Lạc Thiểu Trạch, làm nhất thời anh có loại cảm giác lờ mờ. Cả trái tim bắt đầu treo lơ lửng giữa không trung, kèm theo hơi thở khủng hoảng ở иgự¢.
Lạc Thiểu Trạch co cẳng chạy, một hơi xông vào quầy rượu. Đám người hỗn loạn cùng sàn nhảy khiêu động, trước sau như một đều huyên nháo, không có một tia không đúng. Lạc Thiểu Trạch tìm kiếm khắp nơi, tâm lo lắng dấy lên lửa mạnh, rốt cuộc không tìm được bóng dáng của Lạc Mật Mật.
Đột nhiên có loại cảm giác chẳng lành ập vào lòng, Lạc Thiểu Trạch chỉ cảm thấy đầu óc hôn mê, cả người giống như là bị rút khô tứ chi như nhũn ra, "Mật Mật, em ở đâu? Ngàn vạn lần không được gặp chuyện không may, ngàn vạn lần không được gặp chuyện không may!"
"Lạc tổng, sao ngài trở lại rồi?" Người pha rượu ở quầy đi đến, bị vỗ một cái thật mạnh vào bả vai.
Lạc Thiểu Trạch giống như là bắt được một cây cỏ cứu mạng, cả người cũng cảnh giác lên, "Anh em, có thấy Tề Nguyên Kiệt cùng Lạc Mật Mật không? Nói cho tôi biết nhanh lên!"
Bả vai của người pha rượu bị Lạc Thiểu Trạch vỗ đau, hắn híp mắt nhịn đau đẩy hai tay của Lạc Thiểu Trạch ra, "Tề tổng, ngài ấy mang theo mấy người kia đi rồi nha."
"Đi đâu vậy?"
"Đi bằng cửa sau, còn có rất nhiều người mặc đồ đen, có phải hay không. . . . . ." Không đợi người pha rượu kể xong, Lạc Thiểu Trạch đã sớm biến mất ở cửa sau của quầy rượu.
Lạc Thiểu Trạch đẩy cửa nhỏ ra, trong ngõ hẻm xanh đen chỉ có bóng dáng anh chạy, "Tề Nguyên Kiệt đáng ૮ɦếƭ, nhất định là đoán được mình chờ ở cửa, cho nên cố ý dẫn bọn họ đi cửa sau. Mình thật sự là ngu, hối hận đã cho Lạc Mật Mật tự lập, nếu như lúc ấy mang cô ấy đi, sẽ không xảy ra những chuyện này."