Ông Trời, Đối Đãi Với Tôi Không Tệ Nha!Lạc Mật Mật đứng yên trong lòng đã rất khẩn trương rồi, nhưng còn phải giả bộ không sợ hãi, che chở bạn bẻ sau lưng, đề phòng kẻ địch trước mắt.
Lần trước cũng là Tề Nguyên Kiệt cùng đám người áo đen đến, mặc dù lúc ấy Lạc Mật Mật say, nhưng ít nhiều gì vẫn nhớ, bộ dáng hung hãng của đám người kia khiến cô không thoải mái.
Không sợ uống thuốc trừ sâu DDVP, chỉ sợ vạch trần cái có thưởng, trở lại một chai.
Tại sao để cho cô gặp phải người áo đen hai lần, tại sao!
Lạc Mật Mật khổ não tựa như uống trà Khổ Đinh đầy bụng, khổ không thể tả. Đang lúc mình nóng nảy lo lắng, trong hành lang đột nhiên truyền ra tiếng cười vui.
"Pe¬ter, hi vọng lần này chúng ta hợp tác vui vẻ, về sau chúng ta tiếp tục tán gẫu, đi thong thả."
**, thanh âm này thế nào quen thuộc như vậy, đây không phải là giọng nói của Lạc Thiểu Trạch sao? Chẳng lẽ ông trời tỉnh ngủ, biết tôi đang mong đợi Lạc Thiểu Trạch xuất hiện, thật sự anh xuất hiện?
Lạc Mật Mật nâng lên cặp mắt to ngập nước, cố gắng nhìn trong hành lang mờ tối, chỉ thấy người mặc tây trang, bóng lưng thẳng anh tuấn không phải là Lạc Thiểu Trạch sao?
Ông trời, đối đãi với tôi không tệ nha!
"Trời ơi, tôi lại quên lão đại đi cùng tôi, không đúng không đúng, là tôi đi cùng lão đại. Nhìn tình tình của tôi này, rõ ràng lão đại ở trong phòng riêng, tôi lại quên mất!" Tô Trạch tự trách đánh đầu óc của mình, rất hối hận.
Lạc Mật Mật nhìn như muốn róc xương lóc thịt, nghĩ thầm tại sao mình có một bạn bè ngu ngốc như vậy, thật là xui tám đời rồi. Thì ra mình cho rằng Tô Trạch gọi cho Lạc Thiểu Trạch nhưng anh chưa đến kịp, nháo nửa ngày là căn bản quên, thật là cần ăn đòn!
Phục hồi tinh thần lại, Lạc Mật Mật vui mừng nhìn Lạc Thiểu Trạch cách đó không xa, mong mỏi anh có thể lập tức xông về phía trước cứu mình. Thật vất vả trông được bóng lưng anh tuấn xoay người, cũng chỉ thấy mặt thối lãnh đến băng điểm.
Mặt Lạc Thiểu Trạch buồn rầu, không hề tinh thần nhìn hai mắt của Lạc Mật Mật trong lúc nguy hiểm, bộ dáng cười nói vừa rồi biến mất trong nháy mắt.
Trong lòng Lạc Mật Mật lạnh đi phân nửa.
Rốt cuộc, Lạc Thiểu Trạch sửa sang một chút áo khoác đôi tay cắm vào túi quần, thong thả ung dung đi tới.
"Ơ, đang làm gì đó? Là diễn phim truyền hình sao? Như thế này chắc tốn không ít tiền?"
Nghe thấy giọng nói âm trầm, Tề Nguyên Kiệt dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng có thể biết người này là ai, hắn nhẹ nhàng hít một hơi, ngạo mạn xoay người, mặt không đổi, "Thì sao, hôm nay Lạc đại thiếu có nhã hứng tới tham dự à?"
"Không có hứng thú, các ngươi cứ tiếp tục!" Lạc Thiểu Trạch phất phất tay, mỉm cười xoay người muốn rời khỏi.
Cái gì? Lỗ tai của tôi có phải nghe nhầm rồi hay không, bánh nướng áp chảo không giúp đỡ, lại còn nói lời như vậy? Anh có ý tứ gì? Là mặc kệ sao?
Lạc Mật Mật cặp mắt trợn to không thể tin được nhìn Lạc Thiểu Trạch xoay người, trong đầu nổ tung. Tựa hồ vào lúc này toàn bộ đều sụp đổ, cảm giác thất vọng tựa như rút hết sức lực của cô, không thể nói là cảm giác gì, tóm lại đã ૮ɦếƭ lặng không có tri giác.
Văn Y cùng Tô Trạch ở phía sau đều kinh ngạc không thể tin được, rối rít kinh ngạc nhìn Lạc Thiểu Trạch lại nhìn Lạc Mật Mật.