"Quan Ngân Hà, bắt đầu từ bây giờ, em có thể không chạy loạn nữa được hay không? Buổi tối anh còn muốn nói chuyện làm ăn, không tìm thấy em làm cho anh khốn khổ.” Kỳ quái, tại sao cô không trả lời?
Hoàng Dục đi tới cúi đầu nhìn cô.
Cô giống như người không còn chút sức lực.......
Đột nhiên phát hiện sự tồn tại của Hoàng Dục, Quan Ngân Hà nhìm chằm chằm giày da của anh ta, đột nhiên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nghiê túc kia.
“Anh Dục?” Đột nhiên giật mình, cô vội vàng đứng lên từ ghế sa lon, cô không thể để lộ bí mật “Anh vừa mới nói gì?”
Anh ta vừa mới nói nhiều như vậy, cô lại không nghe lấy nửa câu? Bàn tay vuốt mặt, Hoàng Dục không biết nên làm thế nào?
“Thôi! Em nhớ đúng sáu giờ cùng anh đến chỗ hẹn, về phần người mua cho em quần áo này, em nhanh thu dọn lại, ngày mai chúng ta bay chuyến sớm nhất rời khỏi Paris, đến lúc đó em cũng đừng ngủ quên.” Khoát khoát tay, anh ta không thể giải thích tâm tư của con gái, cũng không muốn quản nhiều.
Dù sao bây giờ cô cũng đã quay lại khách sạn là hắn yên tâm rồi.
Lúc Hoàng Dục đi còn thuận tay giúp cô đóng cửa lại.
Lúc này Quan Ngân Hà mới để ý đến những thứ kia, nhiều túi hàng, bên trong có các loại quần áo nhãn hiệu nổi tiếng, vi da cùng phụ kiện.
Đây là ai đưa tới?
Cô chạy tới mở túi xem, phát hiện ra mỗi túi đều có một cái thẻ, phía trên dùng tiếng trung viết.......
Gửi người tôi yêu nhất Quan Ngân Hà.
Lôi Ai Sâm.
Nhìn vô số tờ thiệp này Quan Ngân Hà vừa mới bình thường trong lòng lại một lần nữa gợn sóng.
Cô nhìn thẻ ngây ngô cười.
Mặc quần áo âu phục nhà nhã, đi giày cao gót, Quan Ngân Hà cùng Hoàng Dục đúng giờ đến chỗ hẹn.
Đối với thời gian ngắn như vậy, tâm tình còn đang lung tung, nếu gặp Lôi Ai Sâm cô cảm thấy khẩn trương.
Cô nhắc nhở mình đừng dễ dàng trao tình cảm lần nữa, suy nghĩ thêm một chút chuyện cô và hắn, hơn nữa không bao giờ được quên chuyện quan trọng nhất......tìm lại cảm giác tin tưởng hắn.
Tinh thần thấp thỏm bước vào phòng họp cô cho rằng Lôi Ai Sâm sẽ giống như lần trước đợi sẵn trong phòng nhưng bên trong hoàn toàn vắng vẻ.
“Anh Lôi còn chưa tới, chúng ta ngồi đợi đi.” Hoàng Dục cũng đi tới chọn chỗ lần trước ngồi xuống.
Cô không trả lời, đem theo tâm tình thất vọng ngoan ngoãn ngồi xuống.
Lúc đang đợi Lôi Ai Sâm tới, hai tay cô đặt trên eo, động tác này cho thấy trong lòng cô mãnh liệt lo lắng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đã qua giờ hẹn mười lăm phút.
Hoàng Dục đứng dậy đi tới cửa phòng họp.
“Anh nhớ sai thời gian sao?” Lần nữa cuối xuống nhìn đồng hồ, hắn không khỏi hoài nghi trí nhớ của mình.
“Em không biết, quản lý khách sạn nói với anh sao?” Quan Ngân Hà khẩn trương đến đau dạ dày “Hay là chúng ta hỏi quản lý khách sạn một chút?”
Việc chờ đợi sự xuất hiện của hắn làm cho cô khẩn trương,hắn không xuất hiện cô cũng khẩn trương, thật là giày vò.
“Anh đi hỏi. Nhìn em không tốt lắm, em ở đây chờ đi.” Hoàng Dục quay đầu nhìn thấy sắc mặt khó coi của Quan Ngân Hà cho rằng cô không thoải mái, nói cô ở lại, anh ta tự mình đi hỏi.
“Được.” Cô ngoan ngoãn ngồi, bàn tay nhỏ bé ôm bụng, đè nén khẩn trương trong lòng.
Hoàng Dục rời đi cô ngồi một mình trong phòng.
Đợi một lúc lâu rốt cuộc Hoàng Dục cũng quay lại, hơn nữa trên mặt khó giấu được nụ cười.
Quan Ngân Hà miễn cưỡng hướng về phía Hoàng Dục cười hỏi “Anh Dục, chuyện gì làm anh vui như vậy?”
“Ở lầu một anh mới gặp anh Lôi đi vào, anh ta nói có chuyện gấp cần xử lý, phải mở cuộc họp khẩn cấp, tối nay không có cách nào gặp chúng ta, anh ta xin lỗi ngay tại chỗ trao đổi cuộc giao dịch này, sáng sớm ngày mai sẽ chuyển tiền cho anh.”
Đây là một số tiền rất lớn, khó trách từ trước đến giờ Hoàng Dục không bao giờ nở nụ cười thế nhưng hôm nay lại cười.
Hắn không tới!
Tin tức này khiến Quan Ngân Hà thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng tuyệt vọng.
Ngày mai cô sẽ rời khỏi Paris, bọn họ sẽ không có cơ hội gặp mặt nữa.......
Không phải hắn nói hắn yêu cô sao?
Thế nào lại bất chợt lạnh nhạt?
Chẳng lẽ lại đùa giỡn cô lần nữa?
Lòng lại đau như cắt như bốn năm trước, khó chịu cùng cảm giác khó thở.
Cô cảm thấy mình sắp không thở nổi, sắc mặt dần trắng bệch, hai chân đứng không vững, cơ thể mãnh khảnh chậm rãi lui về phía sau.
“Em làm sao vậy?” Hoàng Dục kịp thời bước tới ôm cô.
“Em.......Đau bụng.” Còn có đau lòng.
Nước mắt rơi xuống bên má, xem ra cô rất đau khổ.
“Em kiên nhẫn một chút, anh đưa em tới bệnh viện.” Hoàng Dục bế cô lên, xoay người đi ra cửa.
“Không cần.......Em về phòng nằm là được,trong phòng em có thuốc.” Nắm cánh tay Hoàng Dục cô yếu đuối năn nỉ.
Đau bụng chỉ là do tâm tình không tốt tạo nên, tâm đau thì bác sĩ cũng không có biện pháp gì giải quyết.
Hoàng Dục dừng lại trước cửa phòng họp “Thật?” Anh ta không biết rõ cơ thể Quan Ngân Hà có bệnh gì mà hắn cũng không muốn hỏi chuyện riêng tư của cô.
“Ừ, chỉ cần uống thuốc rồi nằm một chút là được. Anh Dục, thả em xuống, em có thể tự đi được.” Không cần lại vì Lôi Ai Sâm mà giày vò bản thân, cô quyết định quay lại phòng dọn dẹp hành lý, sáng sớm ngày mai lập tức rời khỏi Paris.
Cô phải về Đài Loan suy nhĩ một chút chuyện giữa cô và Lôi Ai Sâm.
Bởi vì ngân hàng Phỉ Lâm có nhiều chi nhánh tại nhiều thành phố, xảy ra chuyện quản lý cao cấp biển thủ hai mươi triệu đồng làm cho ngân hàng Phỉ Lâm gặp nguy cơ lớn.
Vì nghĩ biện pháp bù lại tổn thất còn có giải trừ những ảnh hưởng đến các chi nhánh khác, Lôi Ai Sâm gọi cho tất cả các quản lý cấp cao mở cuộc họp khẩn cấp.
Cuộc họp này kéo dài liên tục mười tám tiếng, rốt cuộc cũng kết thúc vào ngày hôm sau.
Tất cả mọi người đều mệt mỏi tựa lưng vào ghế sa lon, có vài người nhắm mắt nghỉ. Có người kéo lê thân thể mệt mỏi rời khỏi phòng họp, trực tiếp ngủ lại trong khách sạn.
Đã gần ba mươi tiếng Lôi Ai Sâm không ngủ, gần như kiệt sức, buổi họp kết thúc hắn ngay lập tức đến phòng tìm Quan Ngân Hà.
Hắn biết hôm nay cô sẽ rời khỏi Paris nhưng trong lòng hắn vẫn ôm một tia hy vọng, hy vọng cô có thể vì hắn mà ở lại.
Nhưng khi hắn ở cửa phòng nhấn chuông lại không có người ra mở cửa làm cho hắn hoảng loạn.
Cô đi rồi sao?
Khi hắn nói với cô hắn cam kết cả đời nguyện vì cô, sao cô có thể nhẫn tâm rời đi như vậy?
“Cô Quan trong phòng đâu rồi? Anh có thấy cô ấy đi không?” Cầm điện thoại di động trực tiếp gọi cho quản lý khách sạn, giọng Lôi Ai Sâm hơi run.
“Thưa tổng giám đốc hai tiếng trước cô Quan đã trả phòng, cô cùng một vị khách nam đến sân bay hơn nữa nửa tiếng trước đã cất cánh về Đài Loan.” Quản lý khách sạn báo.
Cô rời đi?
Cô lại có thể độc ác rời khỏi tầm mắt hắn, bay khỏi trái tim hắn vậy sao?
Lôi Ai Sâm cảm giác bàn tay nắm điện thoại tràn đầy mồ hôi, cảm giác trái tim nhói đau, cảm giác cổ họng nghẹn lại giống như không thở nổi.
“Tổng giám đốc ngài muốn xử lý chuyện gì sao?” Tổng giám đốc im lặng làm cho quản lý có chút lo sợ.
Hắn đã nói không ra lời, trái tim như ૮ɦếƭ đi.