Được An Dĩ Mạch trả lời, Tô Lạc cười vui vẻ.
"Rất lâu trước đây, một cặp anh em gái, bọn họ vốn có một gia đình vô cùng hạnh phúc ấm áp, nhưng là, sau lại không biết bắt đầu từ lúc nào, cha của bọn họ bắt đầu đánh bạc uống rượu, sau đó thiếu rất nhiều rất nhiều món nợ, từ đó về sau, cha của bọn họ tính tình liền nóng nảy, động một chút là biết đánh mẹ của bọn họ và bọn họ."
An Dĩ Mạch không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe.
"Nhưng bọn họ vẫn vô cùng hạnh phúc, bởi vì bọn họ có mẹ thương, mỗi ngày mẹ luôn làm cho bọn họ rất nhiều món ăn ngon, buổi tối còn có thể hát dỗ bọn họ ngủ, vốn là, bọn họ cho rằng nhất định sẽ sống hạnh phúc như vậy, nhưng là, sau lại, tất cả cũng tan vỡ."
Khi Tô Lạc nói tới chỗ này nhìn về phía An Dĩ Mạch cười cười, thấy An Dĩ Mạch vẫn rất nghiêm túc nghe, vì vậy, anh cứ tiếp tục nói.
"Ở một đêm trời tuyết, cha của bọn họ cuối cùng cũng trở lại, uống rất say, cũng vừa mới vừa thua tiền, sau khi trở về không nói hai lời liền bắt đầu đánh mẹ, bọn họ bị đánh thức, em gái dựa sát vào anh trai sợ hãi khóc, nhưng bởi vì nguyên nhân cách một cánh cửa, cha mẹ của bọn họ cũng không nghe thấy bọn họ khóc, lúc ấy bọn họ rất sợ, cũng không dám đi ra ngoài, cứ như vậy nhìn cha của bọn họ đánh mẹ đến ૮ɦếƭ."
Nói tới chỗ này, An Dĩ Mạch đã không thể dùng nỗi khi*p sợ để hình dung, cô thật sự không ngờ thì ra là Tô Lạc anh có một đoạn quá khứ không muốn người biết như vậy.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, sau đó cha của bọn họ bán bọn họ cho bọn lãi suất cao dùng để còn vay nợ, sau đó, bọn họ cũng chưa từng thấy qua cha của bọn họ, sau này, những kẻ bán lãi suất cao mỗi ngày đánh bọn họ để làm thú vui, cuối cùng, trong một buổi tối trời mưa lớn, những người đó cũng uống say, đứa bé trai kia mang theo em gái của nó trốn ra khỏi cái đó địa ngục, nhưng không có nghĩ đến rồi lại vào một địa ngục khác."
"Sau này, bọn họ bị người bán đến cô nhi viện Đồng Thoại, nơi đó có rất nhiều người bạn cùng lứa tuổi với bọn họ, nhưng là, mỗi ngày bọn họ còn là trải qua bị đánh bị đói."
"Sau đó, các người liền được nhà Thượng Quan nuôi dưỡng rồi sao?"
An Dĩ Mạch đón lấy lời của anh, anh gật đầu một cái.
"Qua không được bao lâu, cô nhi viện Đồng Thoại bị kiểm tra, bên trong tất cả những đứa bé đều được giải cứu, bọn nhỏ cũng đều được những gia đình khác nhận nuôi rồi, lúc ấy, Đường Uyển vốn chỉ cần nuôi dưỡng một mình tôi, nhưng tôi lại không đồng ý, bởi vì nếu như mà tôi đi, em gái tôi sẽ không ai chăm sóc, sau lại, Thượng Quan Niên xuất hiện, sau đó ông ấy nhìn thấy chúng tôi rất đáng thương, cũng đã nhận nuôi chúng tôi rồi, thật ra thì, cũng không tính là nhận nuôi, chúng tôi tới cũng không có ở trong nhà Thượng Quan, mà Đường Uyển cũng chỉ cho chúng tôi tiền để cho chúng tôi đi học, tôi và em gái vẫn luôn ở trường học, những ngày nghỉ phải đi tìm việc làm, cứ như vậy, chúng tôi rốt cuộc đi ra khỏi Âm Ảnh."
Khi Tô Lạc đang nói điều này trên mặt thoáng qua giễu cợt, An Dĩ Mạch không biết anh là đang giễu cợt mình trả là cái gì, chỉ có điều, An Dĩ Mạch biết trong tim của anh cũng không phải có vẻ hận ý.
"Dĩ Mạch, thật ra thì, cô biết không, cho tới bây giờ chúng tôi tình nguyện cũng không muốn Đường Uyển nhận nuôi."
Tô Lạc đột nhiên nói ra câu này, An Dĩ Mạch có chút kinh ngạc.
"Tại sao vậy chứ?"
"Thật ra thì, Đường Uyển bà ấy quả thật cung cấp tiền học phí cho chúng tôi, để cho chúng tôi có thể đi học, chúng ta vô cùng phải cảm ơn bà ấy, chú Thượng Quan đối với chúng tôi cũng không phải tốt lắm, chỉ là, những thứ này thật ra thì cũng đều chỉ là một chút mặt ngoài mà thôi."
"Tôi còn nhớ, đó là lúc chúng tôi mới vừa được nhận nuôi một năm kia, chúng tôi phải ở trong một phòng nhỏ cách nhà họ Quan có chút xa, bên trong chỉ có một cái giường, trời mưa còn phải gặp có thể mưa dột, đây không phải là nghiêm trọng nhất, khi đó, chú Thượng Quan vô cùng bận rộn, thường cho ra kém, mà Đường Uyển mỗi ngày đều sẽ dẫn Thượng Quan Hồng tới chỗ chúng tôi ở, mặc dù phòng ốc đơn sơ, chỉ là, viện cũng là rất lớn."
"Khi đó, Thượng Quan Hồng rất nghịch ngợm, thật ra thì cũng thế, cô ấy vốn chính là một tiểu công chúa, tôi và em gái theo cô ấy làm các loại trò chơi, khi làm ngựa cho cô ấy cưỡi, học chó sủa, sau đó cô ấy vui vẻ sẽ cho chúng tôi một viên kẹo ăn, nếu như cô ấy không vui, Đường Uyển sẽ dùng roi da quất chúng tôi."
"Cứ như vậy, cuộc sống của chúng tôi qua hai năm, sau lại đi trường học tôi và em gái có cuộc sống mới rốt cuộc giống như cuộc sống của người bình thường, Đường Uyển cũng không cho chúng tôi tiền sinh hoạt phí, chỉ là cho chúng tôi tiền đóng học phí, sinh hoạt phí đều là lúc chúng tôi cùng chơi với Thượng Quan Hồng khi đó Đường Uyển đã thưởng cho chúng tôi."
"Sau đó thì sao, nhiều năm như vậy bà ấy vẫn luôn là đối với anh như vậy đám bọn chúng sao?"
"Ừ, xem như thế đi, sau lại, bà ấy cũng chưa có xen vào chúng tôi nữa, trong lúc chúng tôi nhập học năm thứ ba, bà ấy cũng đã không hề cung cấp cho chúng tôi bất kỳ tiền học phí nữa, khi đó tôi và em gái đi làm cũng kiếm rất nhiều tiền, sau đó cứ như vậy tự mình cung cấp, lúc ấy nhỏ, trong lòng sẽ có câu oán hận, sau lại từ từ trưởng thành, liền muốn Đường Uyển thật ra thì cũng không làm sai, bà ấy vốn không có trách nhiệm kia để nuôi tôi."
"Không phải anh hận bà ấy sao?"
Tô Lạc lắc đầu một cái, hận, anh có tư cách gì đi hận bà ấy đây.
"Tôi có tư cách gì đi hận bà ấy đây."
Thật ra thì mặc dù anh nói như vậy, nhưng Dĩ Mạch suy nghĩ một chút vừa mới bắt đầu từ trong mắt Tô Lạc thấy một chút ít hận ý, thật ra thì, trong lòng Tô Lạc vẫn sẽ có chút câu oán hận, chỉ là nhiều năm như vậy tuổi tác của mình từ từ lớn lên, anh cũng hiểu được rất nhiều.
"Như vậy, tại sao anh muốn trở về đây? Ở nước ngoài, không phải anh và Tô Nguyệt sinh hoạt rất tốt sao?"
"Là Đường Uyển để cho người ta tìm được chúng tôi, tôi còn nhớ khi đó Đường Uyển nói Thượng Quan Hồng thích một sợi dây chuyền, đó là tôi thiết kế, không qua tới bị người đoạt đi, cho nên bà đã gọi tôi trở về nước, hơn nữa, tôi đã thành danh, cũng là thời điểm để báo ân."
Nghe được Tô Lạc nói nguyên nhân trở về nước, An Dĩ Mạch có chút kinh ngạc, bất quá nhưng mà trong nội tâm cô lại là nghĩ đến Đường Uyển vì tư lợi.
"Thật ra thì, Tô Lạc, anh không cần phải đến."
An Dĩ Mạch thong thả nói, thật ra thì, cô biết Tô Lạc còn có nguyên nhân không có nói ra, như vậy thì là Tô Nguyệt, thật ra thì, phải là Tô Nguyệt muốn sẽ đến đi, Tô Lạc có thể quên chuyện này, nhưng Tô Nguyệt chắc là rất khó quên được.
Tô Lạc thấy nét mặt An Dĩ Mạch cũng biết cô đã nghĩ ra được, anh cười cười, tràn đầy khổ sở.
"Đúng rồi, cô còn chưa nói hôm nay cô tìm tôi là có chuyện gì chứ?"
Tô Lạc trở về vấn đề chính, nhất thời An Dĩ Mạch cũng từ mới vừa trong suy nghĩ đi ra, nhìn Tô Lạc bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu sáng, An Dĩ Mạch hé mắt đột nhiên như là nhìn thấy cái người anh trai năm đó.
"Dĩ Mạch, cô làm sao vậy?"
Nhìn An Dĩ Mạch lại lần nữa rơi vào trầm tư, Tô Lạc đưa tay quơ quơ trước mắt An Dĩ Mạch.
"A, không có, không có gì."
"Tô Lạc, thật ra thì hôm nay tôi tới tìm anh là muốn nói việc Tô Nguyệt làm anh đều biết không?"
Nghe An Dĩ Mạch vừa nói như thế, Tô Lạc, ánh mắt nhất thời trầm xuống, xem ra hắn là biết, đối với anh bây giờ cũng là chồng chưa cưới của Thượng Quan Hồng, Tô Nguyệt vừa là em gái của anh ta, làm sao anh ta sẽ không biết việc Tô Nguyệt làm đây.
"Biết, từ khi em ấy bắt đầu làm tôi đã biết."
Anh cũng đã từng khuyên qua cô ấy, chỉ có điều, Tô Nguyệt lại không nghe, mà là lấy tất cả thù hận trước kia của bọn họ nói ra hết, khi bọn họ trở lại anh biết Tô Nguyệt có thù hận, chỉ là khi đó anh mới biết thì ra là cừu hận của cô sâu như vậy.
"Anh đã ngăn cản qua sao?"
Tô lạc gật đầu một cái, anh ta đã ngăn cản qua, nhưng là, bây giờ Tô Nguyệt cô ấy đã hoàn toàn bị thù hận che mắt.
"Bây giờ con bé đã hoàn toàn bị thù hận che mờ mắt, tôi cũng không nghĩ tới động tác của con bé sẽ nhanh như vậy, tôi không hiểu chuyện trên thương trường, tôi chỉ có thể hết sức đi cứu vãn, tôi để cho người ta đưa cái tin tức này tiết lộ cho người của chú Thượng Quan, chú Thượng Quan cũng được công ngăn trở xuống, chỉ là, nhưng vẫn là tổn thất rất nhiều."
Khi Tô Lạc nói lời này thật bình tĩnh, thật ra thì An Dĩ Mạch cũng biết chuyện này không có bất kỳ liên quan đến Tô Lạc, dù anh ta không đi ngăn cản, cũng không có ai sẽ trách anh ta.
"Như vậy, nguyên nhân cô ấy và Lục Viêm hợp tác anh biết không?"
An Dĩ Mạch hỏi, thật ra thì cô không có bất kỳ hi vọng nào, bởi vì cô biết Tô Lạc vốn cũng không cần thiết nói cho cô biết, nhưng Tô Lạc nhìn cô một chút, vẫn là nói cho cô.
"Bởi vì Thần Hạo."
Lúc này trong giọng nói của Tô Lạc có chút khổ sở, An Thần Hạo, là bạn bè tốt nhất của anh ta, nhưng em gái của anh lại muốn dùng thủ đoạn như vậy để có được An Thần Hạo, thật ra thì, về một điểm này, anh ta rất xin lỗi với An Thần Hạo.
An Dĩ Mạch nghe đáp án của anh ta, khẽ chau mày, sau đó đứng lên.
"Tô Lạc, nếu như có một ngày anh muốn mang Tô Nguyệt rời đi, tôi có thể giúp anh, cũng xem như là trả anh ân tình năm đó."
Tô Lạc vốn dĩ đang cúi đầu, nhưng nghe được An Dĩ Mạch có chút không giải thích được anh ta ngẩng đầu lên mở to hai mắt nhìn An Dĩ Mạch một chút, trong cặp mắt tràn đầy khi*p sợ và nghi ngờ.
"Anh còn nhớ không? Năm đó Trần Chí thiếu chút nữa đánh ૮ɦếƭ một cô bé, là anh cầu xin sau đó ôm cô bé để bên bờ sông."
Khi An Dĩ Mạch nói điều này Tô Lạc đã không thể dùng khi*p sợ để hình dung, anh ta nhìn An Dĩ Mạch trong mắt không dám tin, anh ta nhớ, đương nhiên anh ta nhớ, cô bé kia, anh ta cứ trơ mắt nhìn cô bé bị Trần Chí đánh ngất đi như vậy, thế nhưng anh ta lại không thể ra sức, sau đó, anh ta cho rằng cô bé đã ૮ɦếƭ, nhưng không nghĩ đến, thì ra là An Dĩ Mạch chính là cô bé năm đó.
"Cô. . . . . . Chính là cô bé của năm đó."
An Dĩ Mạch gật đầu một cái, sau đó Tô Lạc cười, lộ ra nụ cười thật lòng đầu tiên của anh ta hôm nay, An Dĩ Mạch nhìn nụ cười vui vẻ ấm áp của anh ta, cũng thật lòng mà cười rồi, cô là thật cảm ơn anh ta, năm đó nếu như không phải bởi vì anh ta, cô có thể sớm đã bị Trần Chí đánh ૮ɦếƭ, cũng sẽ không gặp được ba mẹ, sẽ không gặp được Mặc Hàn, sẽ không tìm được cha mẹ ruột của cô.
Sau đó hai nguời lại tùy tiện nói chút gì đó rồi rời đi, Tô Lạc trở về nhà mình, nhưng mà anh ta nói anh ta sẽ nghiêm túc suy nghĩ về đè nghị của An Dĩ Mạch, còn An Dĩ Mạch đi bệnh viện.
Cô nghĩ lúc này chú Toàn và Ti Dạ sẽ phải ở trong bệnh viện, quả nhiên, từ ngoài cửa liếc mắt nhìn liền nhìn thấy gương mặt áy náy của chú Toàn ngồi ở trên ghế sa lon đối diện giường bệnh, An Dĩ Mạch muốn rời đi đi mua một ít đồ cho chú Toàn ăn, chỉ là lại nghe được giọng nói của Dư Huyên.
"Chú. . . . . . thật đúng là cha của tôi sao?"
Lúc này An Dĩ Mạch thật kích động không dám quay đầu lại nhìn, cô sợ mình nghe lầm, nhưng mà, lúc này Toàn Ti Dạ lại đi ra.
"Dĩ Mạch. . . . . ."
Thấy An Dĩ Mạch đứng ở cửa Toàn Ti Dạ có chút kinh ngạc, nhưng thấy dáng vẻ của cô là anh biết cô cũng đã biết Dư Huyên tỉnh lại.
"Ti Dạ, Huyên Huyên tỉnh chưa? Là thật sao?"
An Dĩ Mạch kích động kéo cánh tay Toàn Ti Dạ, trong đôi mắt tràn đầy kỳ vọng, Toàn Ti Dạ gật đầu một cái, cười cười, lần này, An Dĩ Mạch kích động khóc lên.
"Thật, là thật, thật tốt quá."
"Ha ha, được rồi, đừng khóc, đây là chuyện vui vẻ đến."
Toàn Ti Dạ vì An Dĩ Mạch lau đi nước mắt, sau đó lôi kéo cô ngồi vào trên ghế dựa.
"Ừ, đúng, là chuyện vui vẻ, đúng rồi, Hi Hi biết không? Nam Huyễn đâu rồi, anh ấy biết rồi sao?"
Toàn Ti Dạ lắc đầu một cái "Còn chưa kịp thông báo cho bọn họ, Huyên Huyên mới vừa tỉnh lại, chỉ là Dĩ Mạch, Huyên Huyên có chút kỳ quái."
"Hả? Thế nào?"
Nhìn vẻ mặt Toàn Ti Dạ, An Dĩ Mạch cảm giác Huyên Huyên phải có chuyện gì.
"Cô ấy giống như không nhớ rõ một số chuyện."
"Cái gì?"
Sau đó Toàn Ti Dạ kể lại cho An Dĩ Mạch chuyện đã xảy ra xế chiều hôm nay.
Thì ra là Lãnh Hạ nói cho Toàn Lịch thân phận của Huyên Huyên sau đó Toàn Lịch có chút không thể tin được, nhưng khi nhìn thấy Toàn Ti Dạ lấy ra báo cáo DNA làm ngày hôm qua ông rốt cuộc đã tin tưởng rồi, trước tiên ông liền muốn nhìn thấy con gái của mình.
Toàn Ti Dạ mang theo Toàn Lịch đi tới phòng bệnh Dư Huyên, khi đó Dư Huyên cũng đã đã tỉnh lại, hơn nữa còn là mới vừa tỉnh lại, Toàn Ti Dạ vô cùng kích động đã nhanh chóng kêu bác sĩ đến, bác sĩ cũng vô cùng kinh ngạc, bọn họ vừa kiểm tra cho Dư Huyên, phát hiện cũng không có vấn đề gì.
Sau đó Toàn Lịch và Toàn Ti Dạ cũng yên lòng, nhưng chuyện kế tiếp để cho anh và Toàn Lịch thật có chút không có cách nào đón nhận.
"Các người là ai?"
Dư Huyên mở một đôi mắt to sáng ngời con ngươi linh động hỏi Toàn Ti Dạ và Toàn Lịch, Toàn Lịch có chút kỳ quái, nhìn Toàn Ti Dạ một chút, Toàn Ti Dạ cũng vô cùng kỳ quái, coi như Dư Huyên không biết Toàn Lịch thì cũng không phải không biết anh nha.
"Huyên Huyên, anh là Toàn Ti Dạ, em không nhớ anh sao?"
Toàn Ti Dạ ngồi vào bên cạnh giường bệnh Dư Huyên cầm tay của cô ấy hỏi, nhưng là, để cho anh thất vọng chính là ánh mắt của Dư Huyên ở trên người anh nhìn chằm chằm thật lâu cuối cùng vẫn là lắc đầu một cái.
"Tôi cũng không biết anh."
Lần này, Toàn Ti Dạ đã hoàn toàn mê mang, sau đó anh lại nói tên tuổi Dĩ Mạch, tên tuổi Hạ Hạ, còn có Nam Huyễn, Mặc Hàn, nhưng là, tuy nhiên những thứ này Dư Huyên cũng không biết, lúc này bọn họ chỉ có thể gọi bác sĩ đến, bác sĩ nói cái này là Dư Huyên cô ấy muốn cố ý quên, trừ phi chính cô ấy muốn nhớ tới, nếu không, ai cũng không giúp được cô ấy.
Nghe đến đó An Dĩ Mạch đã chấn kinh không cách nào nói chuyện, lúc này, Nam Huyễn và Hạ Hi còn có An Mặc Hàn cũng hết bận chuyện của mình chạy tới.
"Huyên Huyên đâu rồi, không phải nói đã tỉnh dậy?"
Nam Huyễn vẻ mặt nóng nảy, chỉ là nhìn nét mặt Toàn Ti Dạ và An Dĩ Mạch trong lòng của bọn họ đều có một loại dự cảm xấu.
"Dĩ Mạch, chuyện gì đã xảy ra?"
"Dạ."
An Mặc Hàn và Hạ Hi hai nguời chia ra đi tới bên cạnh An Dĩ Mạch và Toàn Ti Dạ hỏi bọn họ, Toàn Ti Dạ lắc đầu một cái"Chúng ta vào xem cô ấy một chút thôi."
Sau đó Chiếm Nam Huyễn đã không kịp chờ đợi đi vào, sau khi tiến vào chính là Dư Huyên mắt to tràn đầy nghi ngờ nhìn, anh cũng chú ý tới Toàn Lịch cũng ở đây.
"Chú Toàn."
"Ừ, các cháu đã tới."
Sau khi mọi người chào hỏi Toàn Lịch nhìn về phía Dư Huyên, đồng thời, Dư Huyên cũng mở một đôi mắt to mê mang nghi ngờ nhìn mọi người.
Khi nhìn về phía Chiếm Nam Huyễn trong đôi mắt của Dư Huyên thoáng qua kinh ngạc còn có hưng phấn, lúc này, tất cả mọi người cho là Dư Huyên cô ấy đã nhận ra Nam Huyễn, nhưng là, Dư Huyên vừa mở miệng, toàn bộ mọi người đã bị giật mình.
"Trai đẹp, dung mạo của anh thật là đẹp mắt, có bạn gái chưa, anh xem tôi thế nào, không bằng chúng ta lui tới thôi."
Dư Huyên nói xong đứng lên ở trên giường quay một vòng, lần này, mọi người không chỉ kinh hãi, nhìn Dư Huyên mắt nhất định không thể tin được a, thật ra thì, lúc này An Dĩ Mạch và Hạ Hi siêu cấp muốn qua nhìn Dư Huyên từ trong ra ngoài đều nhìn một lần, như vậy xác định Dư Huyên cô ấy là không phải đã bị đổi tính.
Còn An Mặc Hàn thì nhếch môi nhìn Dư Huyên một chút, thật ra thì anh nghe được Dư Huyên trực tiếp tỏ tình như vậy thật sự cứng đờ rồi, dĩ nhiên, Toàn Ti Dạ và Toàn Lịch hai nguời cái trán đều là vạch đen, lúc này bọn họ cũng đã không biết nói như thế nào rồi, dù sao, Dư Huyên là con gái và em gái của bọn họ không phải sao.
Chỉ là, phản ứng nhanh nhất còn là Chiếm Nam Huyễn, anh đi tới đỡ Dư Huyên ngoan ngoãn mà nằm dài trên giường, sau đó thân thiết đắp chăn cho cô.
"Được, chờ em hết bệnh chúng ta phải đi hẹn hò."
"Được, đúng rồi, trai đẹp, anh còn chưa nói anh tên gì vậy?"
Dư Huyên nghiêng đầu nhìn Chiếm Nam Huyễn, vô cùng đáng yêu.
"Anh tên là Chiếm Nam Huyễn, còn em, em tên là gì."
"Tôi tên là. . . . . ."
Sau đó, Dư Huyên liền ngây ngẩn cả người, cô sờ sờ đầu óc của mình, suy nghĩ một chút, nhưng là, vẫn không có nói ra tên của cô, lúc này An Dĩ Mạch bọn họ càng thêm kinh ngạc, Dư Huyên sẽ không đem tên của mình đều quên rồi.
"Ba, con giống như không nhớ rõ tên con là tên là gì rồi, ba có nhớ không?"
Giống như rất tự nhiên Dư Huyên liền hỏi Toàn Lịch, hơn nữa còn kêu ông là ba, lúc này Toàn Lịch vô cùng kích động, đây là lần đầu tiên ông nghe được con gái của mình gọi ông là ba.
Khuôn mặt Toàn Lịch dịu dàng, đi tới bên cạnh Dư Huyên.
"Con tên là Vũ Huyên, Toàn Vũ Huyên."
Nghe được Toàn Lịch nói tên Vũ Huyên, mọi người cũng đều gật đầu một cái, thật ra thì, Dư Huyên vốn nên là họ Toàn, Dư Huyên, Vũ Huyên, như vậy vừa đúng.
"Ừ, tôi tên là Toàn Vũ Huyên, đúng rồi, người này là ba tôi, vị đẹp trai một chút này là anh trai tôi, anh ấy gọi Toàn Ti Dạ."
Dư Huyên kéo qua Toàn Ti Dạ, thân thiết cười, Toàn Ti Dạ cũng dịu dàng nở nụ cười, trong lòng thật ra cũng có một cái ý nghĩ, thật ra thì, anh nghĩ muốn Dư Huyên vẫn sống như vậy, hi vọng cô ấy vẫn luôn là Toàn Vũ Huyên, vẫn cứ vui vẻ một chút đi.
"Anh biết rồi."
"Ah, đúng rồi, còn cô là ai vậy?"
Lúc này Dư Huyên mới nhìn về phía An Dĩ Mạch bọn họ, sau đó, Toàn Ti Dạ nhìn Dư Huyên giới thiệu Dĩ Mạch bọn họ.
"Huyên Huyên, cô ấy là An Dĩ Mạch, chị em tốt của em, người này là An Mặc Hàn, chồng chưa cưới của An Dĩ Mạch, cũng là bạn tốt của anh, cô ấy gọi Hạ Hi, là chị dâu của em."
Khi Toàn Ti Dạ giới thiệu Hạ Hi đã làm chuyện xấu, Hạ Hi nghe được Toàn Ti Dạ giới thiệu cũng đỏ mặt.
"Huyên Huyên, tôi cũng là chị em tốt của cậu, tôi, Dĩ Mạch, còn cậu nữa, chúng ta thật lâu trước kia đã quen biết, ba người chúng ta là bạn bè tốt nhất."
Hạ Hi trợn mắt nhìn Toàn Ti Dạ một cái, sau đó kéo qua An Dĩ Mạch, hai nguời đem Toàn Ti Dạ đẩy ra vây ở bên cạnh Dư Huyên.
"Đúng vậy, Huyên Huyên, chúng ta là bạn thân tốt nhất của cậu."
An Dĩ Mạch cũng cường điệu, thật ra thì cô vẫn còn ở thương tâm đây, Huyên Huyên tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy thế nhưng không phải cô và Hi Hi, hơn nữa cũng không phải cùng bọn họ nói chuyện trước.
"Ha ha, tôi phát hiện mình thật hạnh phúc, có người nhà, có bạn bè, có người yêu."
Dư Huyên mỉm cười hạnh phúc, lúc này, mọi người cũng đều bị Dư Huyên ảnh hưởng, hạnh phúc cười, An Dĩ Mạch xoay người nhìn một chút trời chiều sắp hạ xuống, cô nghĩ, trời chiều đẹp sau khi rơi xuống mang tới không nhất định hắc ám, có thể cũng sẽ là một ánh bình minh cho người khác.