Lăng Tâm Ảnh có cảm giác muốn ói, cô nuốt một ngụm nước miếng, đè xuống cảm giác ghê tởm. "Đan Ny, vậy anh có thể đem cổ phần Vệ thị trả lại cho tôi không?"
"Có thể chứ. Đan Kỳ, trả cổ phần lại cho anh." Sử Đan Ny nói.
Hắn vừa đem về, Sử Đan Kỳ liền cầm đi.
Sử Đan Kỳ có một cảm giác quái dị không nói được, "Lăng Tâm Ảnh, để ta giữ là được rồi, chờ cô cùng anh tôi kết hôn, tôi sẽ trả lại cho các người."
Kết hôn? Lăng Tâm Ảnh sợ run cả người."Tôi muốn lấy về ngay lập tức."
"Tôi thay cô bảo quản."
"Không cần. tôi muốn ngay bây giờ." Lăng Tâm Ảnh kiên trì nói.
"Đan Kỳ, em đưa cho Tâm Ảnh ngay, em làm vợ anh chạy mất, anh nhất định sẽ nói cho cha biết." Sử Đan Ny uy Hi*p em gái.
"Thấy sắc quên em!" Sử Đan Kỳ trợn mắt nhìn Sử Đan Ny, đi lên lầu.
"Tâm Ảnh, em bây giờ là vợ của anh, khi nào muốn cùng anh về Mỹ?" Sử Đan Ny kéo tay Lăng Tâm ảnh cao hứng hỏi.
Lăng Tâm Ảnh lập tức rút tay về, trên tay còn dính chút bơ bánh ngọt. "Tôi không đi Mỹ."
"Em không đi Mỹ? Tại sao? Đài Loan không có nhà của anh, Mỹ mới có." Sử Đan Ny có chút kinh ngạc, có chút khù khờ mà hỏi.
"Tôi, ý của tôi là chờ một chút, tôi ở Đài Loan có công việc, không thể nói đi là đi. Nếu không, anh về Mỹ trước, tôi sẽ đi tìm anh sau." Cô thề, cô tuyệt đối sẽ không đi tìm hắn mà chỉ đem cổ phần trả lại.
"Không cần, anh muốn chờ em." Sử Đan Ny lại kéo tay cô, lần này hắn nắm thật chặt, nhìn chăm chú vào cô.
"Đan Ny, như vậy mới tốt, anh trở về trước, sau đại hội cổ đông, tôi liền đi tìm anh." Cô vừa nói vừa cố gắng rút tay về.
"Anh không về. Chờ kết thúc đại hội cổ đông, chúng ta với Đan Kỳ cùng kết hôn được không? Đan kỳ nói muốn làm một đám cưới hoành tráng." Sử Đan Ny càng nắm chặt tay cô.
"Đan Kỳ lúc nào thì kết hôn? Cùng ai?" Lăng Tâm Ảnh có chút lo lắng đề phòng hỏi, tiếp tục cố gắng rút tay về.
Sử Đan Ny cũng không biết tại sao đột nhiên buông tay ra, Lăng Tâm Ảnh bị chính mình kéo lui về phía sau mấy bước, sau đó ngã nhào trên đất.
௱ôЛƓ thật đau! Cô xoa nhẹ ௱ôЛƓ, đôi mi thanh tú xiết chặt.
"Tâm Ảnh." Sử Đan Ny đưa tay dễ dàng kéo cô lên, "Anh giúp em xoa." Nói xong, tay hắn đi đến ௱ôЛƓ của cô.
"Không cần!" Lăng Tâm Ảnh nhanh chóng nhảy ra, vội vàng cùng hắn kéo dài khoảng cách.
Sử Đan Ny bị động tác muốn giữ khoảng cách của cô làm sững sờ. "Anh là chồng em, tại sao không để cho anh giúp em xoa?" Hắn muốn xoa ௱ôЛƓ của cô.
"Không đau, không đau!" Lăng Tâm Ảnh liền vội vàng giải thích. "Anh còn chưa có nói cho tôi biết, Đan Kỳ khi nào thì muốn kết hôn? Cùng với ai?"
Cô khẩn trương như vậy, là vì lo lắng cho Vệ Tử Câu, sợ phúc đến thì ít, mà họa thì nhiều, người hắn yêu khi cần thì đã gả cho người khác.
Nhưng sâu trong nội tâm của cô, thật sự hi vọng Vệ Tử Câu cùng Sử Đan Kỳ không có kết quả, cô cho rằng Sử Đan Kỳ không xứng với Vệ Tử Câu, cho dù mắt hắn đã mù.
Nếu như cô là nguyệt lão, cô nhất định sẽ đem mình gả cho Vệ Tử Câu, Sử Đan Kỳ gả cho Vệ Tử Hiên, Sử Đan Ny thì xứng đôi với heo mẹ. Thật là hoàn mỹ!
"Đương nhiên là cùng tổng giám đốc tập đoàn Vệ thị."
Lúc này, Sử Đan Kỳ cùng Vệ Tử Hiên cung nhau xuống lầu .
"Vậy rốt cuộc là ai?" tổng giám đốc tập đoàn Vệ thị căn bản còn chưa biết.
"Đương nhiên là tôi." Vệ Tử Hiên như một tiểu nhân đắc chí, bày ra bộ dạng oai phong mạnh mẽ, bừng bừng khí phách đi xuống lầu.
Lăng Tâm Ảnh hận không đánh hắn ngã xuống như chó ăn cứt."Không cần quá chắc chắn."
"Tôi sẽ là tổng giám đốc tập đoàn Vệ thị." Đi tới trước mặt Lăng Tâm Ảnh, Vệ Tử Hiên nhìn chăm chú vào cô, đáy mắt lóe ra ánh sáng, tựa như sắc lang nhìn tiểu bạch thỏ.
Hắn, Vệ Tử Hiên không có đam mê gì, chỉ đam mê duy nhất là trêu hoa ghẹo nguyệt.
Hắn dựa vào bề ngoài tuấn tú, giám đốc tập đoàn Vệ thị, chuyên săn lùng phụ nữ đẹp, nếm qua bao nhiêu môi thơm, gối qua bao nhiêu cánh tay ngọc.
Hắn cho là Sử Đan Kỳ sẽ trở thành sự tiếc nuối của hắn, nhưng hôm nay hắn không còn gì tiếc nuối.
Lăng Tâm Ảnh co rúm lại, cô lui lại một bước, hất cằm lên, dũng cảm nói: "Đại hội cổ đông còn chưa tới, làm sao anh có thể xác định tổng giám đốc tập đoàn Vệ thị nhất định là anh?" Thân hình to cao giỏi lắm sao!
Cô chưa từng dũng cảm như thế này, cô bất quá chỉ mạnh miệng phản kích, giận mà không dám nói gì.
Vệ Tử Hiên tới gần cô một bước, hắn đối với tiểu bạch thỏ thanh tú này thấy hứng thú. "Tôi bây giờ là tổng giám đốc thực thi, dĩ nhiên sẽ kế nhiệm làm tổng giám đốc."
Trừ phi có người nắm giữ nhiều cổ phần hơn hắn, lên tiếng phản đối.
Lăng Tâm Ảnh lại lui một bước, cố gắng đè xuống hoảng hốt, lấy thêm can đảm đưa tay bắt chéo ngang hông, cô nhìn cái túi trong tay Sử Đan Kỳ, "Có thể trả lại cho tôi chưa?"
Sử Đan Kỳ kéo Vệ Tử Hiên ra, đem túi đưa cho Lăng Tâm Ảnh, đồng thời liếc xéo Vệ Tử Hiên một cái, tựa như nói: anh dựa vào Lăng Tâm Ảnh gần như vậy làm cái gì?
Cảm giác của phụ nữ nhạy bén như mũi loài chó săn, cô ngửi được Vệ Tử Hiên có cảm tình với Lăng Tâm Ảnh, điều này làm cho cô ghen tỵ.
Cô lạnh lùng nói: "Lăng Tâm Ảnh, cô sẽ gả vào Sử gia, cũng là người của Sử gia, cô nên đứng về phía chúng tôi, cô không phải là chọn Vệ Tử Câu làm tổng giám đốc chứ?"
Cô đến yêu cầu trả lại cổ phần, mặc dù Sử Đan Kỳ không biết nguyên nhân bên trong, nhưng lại cảm giác được chuyện có chút kỳ lạ, cô phòng ngừa đem lời nói ra.
Lăng Tâm Ảnh ôm chặt cổ phần vào trong иgự¢, "Không sai, tôi muốn chọn anh ấy làm tổng giám đốc, tôi có quyền." Như thế nào?
"Lăng tiểu thư, một người mù còn có thể làm gì? Cô chọn nó sẽ chỉ hại tập đoàn Vệ thị. Trong tay tôi và nó, mỗi người có riêng 40% cổ phần, tôi không phủ nhận lực ảnh hưởng của 20% cổ phần trong tay cô, nhưng cô nên vì lợi ích của mình, trong đại hội cổ đông chọn tôi, hoặc là không tham gia."
"Vì lợi ích của tôi, tôi mới chọn em trai anh, người có thể quản lí tập đoàn Vệ thị, tập đoàn Vệ thị. . . . . ." Sổ sách bị rối loạn. Nhưng cô không thể nói, ngộ nhỡ học tỷ cô vì cô mà mất đi khách hàng lớn này, cô sẽ áy náy không thôi.
"Cô nói gì?" Vệ Tử Hiên hỏi, hắn nghe ra trong lời nói của cô có ý gì đó.
"Không có gì, tôi phải đi." Dứt lời, Lăng Tâm Ảnh xoay người nhanh chóng rời đi.
"Tâm Ảnh!" Sử Đan Ny chạy theo ra ngoài, nhưng chạy mới mấy bước, thịt trên thân thể rung động, không để hắn chạy nhanh, thở hổn hển.
Nhìn bóng lưng của Lăng Tâm Ảnh biến mất ở cửa chính, không hiểu cô chạy nhanh như vậy để làm gì?
Vệ Tử Hiên cùng Sử Đan Kỳ nhìn nhau cười, không một chút lo lắng về lời nói của Lăng Tâm Ảnh.
Rời khỏi biệt thự Vệ gia, Lăng Tâm Ảnh chạy thẳng đến bệnh viện thăm Vệ Tử Câu.
Ôm chặt trong иgự¢ cổ phần tập đoàn Vệ thị, lần này coi như không phí công chạy đến biệt thự Vệ gia, Vệ Tử Câu có thể lên làm tổng giám đốc.
Xách theo một túi to đi vào bệnh viện, trong túi có nho, tay cầm loa phóng thanh, đồ dùng hằng ngày. . . . . . Cô mang theo toàn bộ vì nghĩ hắn có thể sẽ cần dùng đến.
Đi vào phòng bệnh, cô phát hiện không một bóng người trong phòng, cô lập tức để xuống túi, khẩn trương đến độ không kịp đi thang máy rùa bò kia mà trực tiếp chạy xuống lầu một tìm y tá duy nhất ở nơi này.
Cô sợ hắn xảy ra nguy hiểm.
"Bác y tá, Vệ tiên sinh xuất viện rồi sao?" Lăng Tâm Ảnh nghĩ bác y tá này có thể bằng tuổi với mẹ cô nên xưng hô lễ phép.
"Hắn không có xuất viện!" bác y tá trả lời.
"Nhưng hắn không có trong phòng." Như thế càng làm cô khẩn trương hơn.
"Vậy cô đi xung quanh xem thử, mắt hắn không nhìn thấy, sẽ không chạy xa được." Bác y tá vừa bao thuốc vừa nói.
Đi xung quanh xem thử? Cô nên đi đâu mà tìm? "Bác y tá. . . . . ."
"Trời ơi! Tiểu thư, cô đi lên sân thượng xem thử, hắn sẽ không nghĩ quẩn chứ?" Bác y tá đột nhiên ngắt lời cô.
Nghĩ quẩn? Sân thượng? Lăng Tâm Ảnh sững sờ kinh hãi.
"Người thanh niên kia có tính khí không tốt, khẳng định không cách nào tiếp nhận được sự thật mắt bị mù, muốn nhảy lầu tự sát, cô mau đi xem một chút!" Bà tiếp tục bao thuốc.
"Nhảy lầu tự sát?" Lăng Tâm Ảnh lo lắng khẩn trương toàn thân run rẩy, cô cố gắng nhấc đôi chân đang chuẩn bị mềm nhũn, chạy về phía cầu thang.
Cô vẫn không thèm đi cái thang máy rùa bò kia.
"Tiểu thư." Bác y tá gọi Lăng Tâm Ảnh khi cô sắp biến mất ở chỗ rẽ cầu thang, "Nói với hắn không cần ૮ɦếƭ ở đây, nơi này buôn bán đã rất kém rồi, tôi sợ bị đuổi việc."
Nói cái gì thế? Lăng Tâm Ảnh giận lườm bà một cái, tiếp tục mang theo sự khẩn trương chạy thẳng lên cầu thang, dọc theo cầu thang lên sân thượng.
"Vệ tiên sinh, anh ngàn vạn lần chưa có nhảy xuống, chờ tôi một chút, tôi lấy được cổ phần rồi!" Cô vừa đi vừa nói.
Bệnh viện này có bảy tầng, vừa đến gần sân thượng thì cô đã sớm thở không ra hơi. Cô tính hít một ít không khí, nhưng thấy cửa sân thượng mở ra, chứng tỏ có người đang ở ngoài đó, mà người nọ rất có thể là Vệ Tử Câu, làm cô không kịp thở, trực tiếp chạy ra ngoài sân thượng.
Vừa đi ra, Lăng Tâm Ảnh lập tức nhìn thấy Vệ Tử Câu đứng gần bức tường không đến thắt lưng.
"Cũng may, hắn chưa có nhảy." Lăng Tâm Ảnh không nói hai lời, dùng hết sức lực cuối cùng, trực tiếp vọt tới phía sau Vệ Tử Câu, ôm lấy hắn.
Đột nhiên bị ôm, Vệ Tử Câu giật mình, tính khí nóng nảy lập tức phát ra, hắn đang chuẩn bị mắng to một trận, Lăng Tâm Ảnh liền mở miệng trước.
"Vệ tiên sinh, anh ngàn vạn lần không được nghĩ quẩn, tôi lấy được cổ phần rồi, anh có thể lên làm tổng giám đốc." Cô càng nói, tay càng ôm chặt.
Nghĩ quẩn? Hắn chưa đến mức phải như vậy, cô gái này quá nhạy cảm, hắn không nhịn được cười một tiếng, mặc cho cô ôm thật chặt, không giải thích mà hỏi: "Cô nhanh như vậy liền lấy được rồi sao?"
"Ừ, là thật, cho nên anh ngàn vạn lần không được nhảy, nơi này là tầng bảy, nhất định sẽ ૮ɦếƭ, hơn nữa còn ૮ɦếƭ rất khó coi."
"Có phải mắt sẽ mở hay không, còn có thể sẽ lồi ra, sau đó miệng không đóng được, tư thế không bình thường toàn bộ được bày ra?"
"Anh không cần phải nói, thật khủng khi*p!" Lăng Tâm Ảnh ôm chặt hắn, chặt đến không thể chặt hơn, không cách nào tưởng tượng hình dáng của hắn nhảy xuống sẽ thay đổi như thế nào.
Vệ Tử Câu nâng khóe miệng cười, "Cô đột nhiên đi tìm Sử Đan Ny lấy cổ phần, Sử Đan Kỳ không hỏi nhiều? Còn có Vệ Tử Hiên cũng vậy?" Hắn tỉ mỉ hỏi.
Lăng Tâm Ảnh buông tay ra, đi vòng qua trước hắn."Bọn họ nói tôi không nên chọn anh làm tổng giám đốc. Tôi lại nói, tôi muốn chọn anh làm tổng giám đốc." Cô chưa từng dũng cảm như thế nên tự hào về mình.
Vệ Tử Câu khẽ nhếch khóe miệng bỗng chốc thu hồi, may mắn hắn không nhìn thấy vẻ mặt khẽ đắc ý của Lăng Tâm ảnh, nếu không hắn nhất định sẽ Ϧóþ ૮ɦếƭ cô.
Cái cô gái ngốc này, để cho kẻ địch sớm biết hành động của hắn, biết hắn có cơ hội trở mình, vậy sẽ khó hơn không phải sao?
Sử Đan Kỳ tâm cao khí ngạo, đương nhiên mắt sẽ cao hơn đầu, thứ cô theo đuổi đều là vật chất và danh lợi, cô tuyệt đối sẽ không nguyện ý gả cho một người mù như hắn, người anh trai cùng huyết thống cũng sẽ không để cho hắn có cơ hội lật người.
Đần, đần, đần, đần độn đến tận mặt trăng rồi!
"Cô không ôm tôi sao? Không sợ tôi sẽ nhảy lầu?" Hắn nhịn không được trêu cô, ai bảo cô đần như vậy!
Lăng Tâm Ảnh vừa nghe, nhanh chóng ôm lấy hắn thật chặt, hoàn toàn dán lên người hắn, lấy thân mình ngăn cản hắn đến gần tường, cũng cảm thấy Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn rộng rãi lại ấm áp.
૮ɦếƭ tiệt! cảm giác ôm từ phía sau so với trước mặt không giống nhau, cô mềm mại dán chặt trên người hắn, cô gái này mặc dù gầy yếu nhưng lại rất đầy đặn.
"Sử Đan Ny sẽ cho cô chọn tôi tổng giám đốc sao? Hắn là người không có chủ kiến, chuyện gì cũng nghe theo Sử Đan Kỳ." Hắn muốn tình hình phải được giả thích rõ ràng.
"Cổ phần ở trên tay tôi không liên quan đến Sử Đan Ny." Cô đang phiền lòng làm sao để vừa lợi dụng cổ phần giúp Vệ Tử Câu lên làm tổng giám đốc vừa có thể từ hôn.
Vừa nghĩ đến bộ dáng đó của Sử Đan Ny. . . . . . Toàn thân cô phát run.
Bọn họ thật sự dán quá chặt, Vệ Tử Câu cảm nhận được cô run rẩy, hắn không nhịn được đưa tay vuốt tóc cô, khác với tóc quăn của Sử Đan Kỳ, tóc thẳng mềm mại như vậy, hắn cảm thấy so với tóc quăn tốt hơn nhiều.
Nhưng tại sao cô run rẩy?
"Cô vì tôi bận rộn, tất cả đều vì báo ân? Nắm giữ cổ phần, chứng tỏ cô phải gả cho Sử Đan Ny. Bộ dáng của Sử Đan Ny, tôi không nghĩ cô sẽ có hứng thú."
"Tôi. . . . . . Là vì báo ân." Lăng Tâm Ảnh ngước mắt nhìn tuấn mạo của hắn, đáy lòng cô hạ quyết tâm, cô nguyện ý vì hắn làm bất cứ chuyện gì, trừ gả cho Sử Đan Ny mập mạp. "Tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề về Sử Đan Ny, tôi không muốn gả cho hắn."
"Thật không có lý do khác? Tôi nhớ được Sử Đan Ny cũng không muốn cưới cô, điểm này cô không cần phải hao tổn tâm trí." Điểm này làm hắn có thể giảm bớt áy náy vì lợi dụng nàng.
"Thật không có lý do khác. Về phần Sử Đan Ny, hắn chưa nói là không muốn lấy tôi, hôm nay vẫn còn đòi kết hôn."
Vệ Tử Câu lắc đầu một cái, đột nhiên cười lớn, "Ha. . . . . . Ha. . . . . ."
"Anh cười cái gì?"
"Tôi không tin không có lý do khác, tôi hoài nghi. . . . . ." Vệ Tử Câu còn chưa dứt lời.
"Hoài nghi gì?"
"Hoài nghi cô thích tôi."
"Anh. . . . . . Tôi mới không có." Mặt Lăng Tâm Ảnh hồng lên, trốn vào trong иgự¢ hắn. May mắn mắt hắn không nhìn thấy vẻ mặt của cô, đỡ cho cô phải đào hố mà trốn.
Cử động của cô làm hắn muốn biết diện mạo của cô, hắn tự tay chạm vào mặt cô, lấy tay phác họa vòng quanh mặt cô.
"Không có là tốt nhất, trong lòng tôi chỉ có Sử Đan Kỳ, tôi không muốn cô giống những cô gái khác, bỏ ra tình cảm đối với tôi nhưng không thu về được." Hắn luôn tỏ rõ lập trường trước mặt họ như vậy, tránh cho một đống phiền toái về sau. Dáng dấp tuấn tú lại có quyền có thế cũng là một loại phiền toái.
Lăng Tâm Ảnh có cảm giác bi thương, tâm tính thiện lương như đang rỉ máu, cô giống như nghe được âm thanh tí tách của máu rơi trong lục phủ ngũ tạng.
Tại sao lại có cảm giác này? Cô không hối tiếc làm việc này cho hắn, cô không phải là đúng như lời hắn nói thích hắn chứ? Cô chậm rãi buông lỏng tay.
Tay của cô đột nhiên buông lỏng, làm hắn chợt cảm thấy mất mác, giống như lại bất lực ngã vào vực sâu hắc ám. "Cô lại không ôm chặt tôi, cẩn thận tôi nhảy lầu."
Lăng Tâm Ảnh vội vàng xiết chặt hắn lần nữa, "Không, tôi không cho phép anh nhảy lầu, anh muốn nhảy thì tôi ôm anh cùng nhau nhảy."
"Ha. . . . . . Ha. . . . . . Lừa cô thôi, tôi không muốn nhảy lầu, tôi cũng không có hứng thú cùng cô đồng mệnh uyên ương." Ngay cả khi cô là chỗ dựa cho hắn vì mắt bị mù trở nên vô dụng cho tới nay, nhưng hắn cho dù muốn ૮ɦếƭ, hắn cũng sẽ kéo Sử Đan Kỳ cùng ૮ɦếƭ, mà không phải cô.
Biết rõ trừ gương mặt của Sử Đan Kỳ ra, sợ rằng toàn thân cao thấp đều không có ưu điểm, thế nhưng hắn vẫn nghĩ đến cô, mỗi lần nghĩ đến liền cảm thấy không cam lòng.
Một câu "Không có hứng thú cùng cô đồng mệnh uyên ương" , làm cho lòng cô như bị nhéo đau, cô hoàn toàn nới lỏng tay."Vậy anh lên sân thượng làm gì?"
"Tôi không chịu nổi mùi thuốc cùng không khí trong phòng bệnh, tôi liền dọc theo cầu thang lên đây hóng mát một chút."
"Tôi cho là anh nghĩ quẩn, cho nên. . . . . . Thật xin lỗi!" Âm thanh của cô theo gió tung bay, nhẹ nhàng làm say lòng người.
Âm thanh kia làm cho tim hắn loạn nhịp đập mạnh, "Không sao."
"Tôi đỡ anh về phòng, tôi mang theo một ít đồ dùng hằng ngày, tôi giúp anh sửa sang lại phòng bệnh, khiến nó có mùi vị khá hơn một chút." Lăng Tâm Ảnh đưa tay giúp hắn.
Vệ Tử Câu trở tay cầm tay cô, "Cô dắt tôi đi là được rồi, tôi nhất định thích ứng được."
Nhìn hắn cầm tay mình, cảm nhận được một tia ấm áp từ lòng bàn tay chảy qua trái tim, cảm giác ấm áp mới vừa rồi ôm hắn lại xuất hiện.