“ Diệu Phong không phải là loại người như vậy!” Ái Thanh lập tức phản bác. “ Anh ấy căn bản không biết con là con gái của ai!”
Yêu nhau đến nay đã được ba tháng, cô rất hiểu Huyền Diệu Phong. Đó là một chàng trai nghiêm túc, cá tính, lại có lí tưởng, tuyệt đối không phải là loại người có tâm cơ như trong suy nghĩ của ba mình.
Tô Kiến Vũ xem thường, hừ lạnh : “ Bề ngoài càng vô hại thì nội tâm bên trong lại càng thâm trầm, khó đoán, biết nhìn kẻ khác mà tính toán cho bản thân.” Ông lăn lội trên thương trường đã gần ba mươi năm năm, loại người nào cũng đã gặp qua. “ Loại người như thế càng phải đề phòng hơn gấp bội!”
“ Anh ấy không phải loại người như vậy!” Ái Thanh tức giận, phủ định không ngừng.
Người mình thích bị sỉ nhục, xem thường là kẻ không đáng một xu trong mắt của ba, khiến cô căn bản cực kì khó chịu.
“ Cứ coi như bây giờ không phải thì sau khi biết thân phận của con, nó cũng biến thành như vậy!” Tô Kiến Vũ nói như đinh chém sắt.
Ái Thanh bịt chặt hai tai. Cô không muốn nghe những lời nói vô cùng tàn khốc, lạnh lùng, không chút nhân tính đó.
“ Cho nên, hãy rời khỏi nó càng sớm càng tốt, có nghe không?” Tô Kiến Vũ chen vào, ra lệnh.
Mắt Ái Thanh ươn ướt lệ, cô bỗng đẩy ghế ra, không nói lời nào, lao như bay ra ngoài phòng ăn, rời khỏi nhà.
Tình hình đã phát triển không còn khống chế nổi trong lòng bàn tay mình, lửa giận trong lòng Tô Kiến Vũ không khỏi dâng cao. Ông quản lí cả một tập đoàn lớn với hàng chục công ty con dưới trướng, trên thương trường hô phong hoán vũ, sao có thể không giải quyết được chuyện tình cảm của con gái mình.
Ông sẽ chứng minh, lời nói của ông chính là lời vàng ngọc, Ϧóþ nát tất cả hoài nghi của con gái mình.
Huống chi, một tên tiểu tử nghèo quê mùa làm sao xứng với con gái của Tô Kiến Vũ ông.
Ông phải sớm tìm đối tượng ưu tú, xuất thân thế gia, môn đăng hộ đối, rồi nhân dịp tốt mà cho bọn trẻ qua lại tìm hiểu nhau, an bài cho bọn chúng.
Nhìn con gái lấy được người chồng tử tế là tâm nguyện cả đời của bậc làm cha làm mẹ.
Kiên trì, quyết định của ông tuyệt đối không được dao động.
Nổi giận đùng đùng, sau khi bỏ ra khỏi nhà, Tô Ái Thanh ngồi vào chiếc xe yêu thích, gạt mạnh cần ga, hỏa tốc phóng đi.Cô mở rộng cửa sổ xe, để cho gió tràn vào bên trong. Bởi vì người đàn ông đã chiếm giữ tâm hồn của cô, cô cũng bắt đầu thay đổi, thích gió. Phong, giống như là anh, lúc nào cũng vây lượn bay cạnh cô, bầu bạn, bảo vệ cho cô.
Suốt dọc đường đi, cô cắn chặt môi, không cho phép nước mắt mình rơi xuống.
Mặc dù sáng nay cũng có buổi học, nhưng hướng mà cô đang đi tới không phải là đến trường.
Ước chừng sau 20 phút rong ruổi trên đường, chiếc xe Benzt đắt tiền yêu thích của cô cũng dừng lại trước cửa tiệm bán hoa. Nhanh chóng tắt máy, cô vội vàng xuống xe, đẩy cửa bước nhanh vào bên trong.
“ Hoan nghênh….” Huyền Diệu Phong xoay người, còn chưa kịp nhìn thấy người thì một thân thể mảnh khảnh, mềm mại đã lao ngay vào trong иgự¢ anh, làm anh sợ hết hồn.
Ái Thanh ôm chặt lấy người anh, đem gương mặt đang muốn khóc òa lên vùi sâu vào Ⱡồ₦g иgự¢ của anh.
“ Ách….” Có chút bị dọa cho giật mình, anh cúi đầu, cuối cùng cũng nhận ra người đang ôm mình, “ Thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?” Anh dịu dàng hỏi thăm.
Ái Thanh ở trước иgự¢ anh, cảm nhận được Ⱡồ₦g иgự¢ vững chắc cùng nhịp tim đang đập mạnh của anh. Giọng nói anh trầm thấp dịu dàng thoáng an ủi những suy nghĩ ௱ôЛƓ lung trong đầu cô lúc này.
“ Ái Thanh?” Huyền Diệu Phong lo lắng hỏi: “ Buổi sáng không phải có tiết học sao? Thế nào mà lại chạy đến đây vậy?”
Cô dựa vào anh, giọng nói có phần buồn bực: “ Hôm nay anh đừng làm việc nữa , có được không?”
Huyền Diệu Phong cau mày, cảm thấy khó hiểu: “ Không cần làm việc? Vậy muốn làm gì? ”
“ Theo em.” Ái Thanh nói lên yêu cầu bốc đồng.
Huyền Diệu Phong cảm thấy có điểm khác lạ : “ Cùng em đi đâu ? Có ý gì?”
“ Ý ở trên mặt này!!” Cô bĩu môi, thì thầm nũng nịu.
Anh trầm mặc không nói.Anh luôn cố gằng kiếm làm thêm để kiếm tiền tự trang trải cho cuộc sống. Từ khi quen cô đến nay, thời gian anh dành riêng cho cô thật sự không nhiều, nhưng cô không hề oán hận, vẫn nụ cười ngọt ngào, là trụ cột tinh thần lớn nhất của anh. Vì vậy đối với yêu cầu khác thường hôm nay của cô, mặc dù cảm thấy rất kì quái nhưng anh cũng không ghét.
Chầm chậm đợi, lâu không thấy anh trả lời, Ái Thanh cảm thấy suy sụp, chán trường, đầu hạ xuống trên bờ vai anh. Trong nội tâm cô rất rõ, là cô tự mình gây chuyện khó xử cho anh: “ Thôi … Coi như em chưa nói gì!”