Nhìn chằm chằm vào tờ tuần san bát quái mới ra ở trên bàn , với trang bìa là bức ảnh đôi nam nữ đang ôm hôn thắm thiết, Tô Kiến Vũ nỗi lòng từ khi*p sợ chuyển thành tức giận, cuối cùng mặt xanh mét, cầm quyển tạp chí lên ra sức xé nát .
Xé xong một quyển lại xé tiếp một quyển nữa,con gái yêu quý của ông bị người ta cố ý đưa hình lên tạp chí,lại in ấn với số lượng không hề nhỏ thế này khiến sự tức giận tựa như lấp đầy mắt ông.
Ông, Tô Kiến Vũ lại có thể có đứa con gái mất hết thể diện bị đăng ảnh lên trang bìa tạp chí lá cải ૮ɦếƭ tiệt này sao? Đã thế lại còn không biết xấu hổ,để bị chụp được ảnh rõ ràng thế này,cô không xấu hổ thì mặc cô nhưng mà còn ông,ông có thể giấu mặt mũi mình vào đâu đây?
Gần đây ông vì vội vã việc của công trình mới nên không có thời gian rảnh rỗi, không ngó ngàng gì đến cô,dĩ nhiên cũng không nghĩ tới cô có thể giăng ra một cái bẫy lớn như vậy,bảo ông làm sao mà chịu nổi chứ?! Việc kết hôn trong ba tháng nữa của cô tính làm sao đây ? Ông chỉ sợ vì chuyện này mà sẽ xảy ra nhiều biến cố nữa . . . . .Đến lúc biết tin, Phương gia rất có thể sẽ lấy chuyện này ra mà gièm pha đòi hủy bỏ hôn lễ, thậm chí rút sạch số tiền đầu tư, không những không thể kết thành thông gia,mà ngược lại còn có thể trở thành oan gia.
Tô Kiến Vũ xoa huyệt Thái Dương đang ẩn ẩn đau đớn ,lớn tiếng nói: “Đi gọi tiểu thư xuống đây!”
Ông còn tưởng rằng cô đã nghe lời , chấp nhận chờ làm Phương thiếu phu nhân, cho nên thường ngày,đối với cô,ông đã không canh chừng nghiêm ngặt và hạn chế hành động của cô. Nào có thể đoán được,ông nhất thời lơ là sơ suất, lại tạo lên đại họa. . . . . .
Mấy phút sau,Ái Thanh từ trong phòng đi xuống lầu,vừa mới xuống cầu thang Tô Kiến Vũ liền đứng dậy hung hăng dùng hai bàn tay đẩy cô rất mạnh,khiến cho cô ngã sóng xoài.
Cô đau đến nước mắt bắt đầu ứa ra, không hiểu cơn tức giận của cha từ đâu mà đến.
“Chỉ còn không đến ba tháng nữa mày sẽ là người của Phương gia,sao mày còn dám cùng cái tên tiểu tử họ Huyền kia nối lại tình xưa? Còn làm ra cái chuyện không biết xấu hổ đó! Còn ra thể thống gì nữa hả? !” Tô Kiến Vũ cổ nổi gân xanh, cả căn biệt thự vang vọng tiếng mắng nhiếc của ông.
Ái Thanh vì sợ hãi quá mức, đầu óc bỗng nhiên trống rỗng.
Tô Kiến Vũ ngay lập tức quát lớn, trách móc, gầm thét đầy tức giận, giống như một con rồng phun lửa, mỗi lần phun ,đều dấy lên lửa mạnh,khiến cho người ta sợ hãi tránh không kịp.
Một hồi lâu sau,Ái Thanh mới từ từ tìm lại được thần trí,khó khăn mở miệng: “Cái này . . . . . . cha nói thế là sao?” Giọng nói cùng thân thể của cô đều run rẩy.”Không biết xấu hổ sao. . . . . .”
Cô thất thanh thì thầm, hồi tưởng lại mấy ngày trước cô và Huyền Diệu Phong đã trao nhau nụ hôn nóng bỏng,sau đó khi cùng anh ở trên xe, thân thể của hai người cũng đã có sự tiếp xúc quấn quít. . . . . .
Ba cô đã biết được điều gì rồi ? Ái Thanh thật sự cảm thấy sợ hãi.
Tô Kiến Vũ đem toàn bộ tập tạp chí trên bàn ném về phía cô.”Xem xem mày làm được chuyện tốt đẹp gì đây!”
Ái Thanh không hiểu chuyện gì đang xảy ra , cô hứng trọn cái ném của cha nên có chút đau đớn. Tiện tay nhặt lên một quyển, cô chỉ thấy bức ảnh cô và Huyền Diệu Phong đang ôm hôn thắm thiết đã trở thành bìa tạp chí,lại còn có cái tựa đề to uỳnh nêu rõ ràng tên họ và thân phận của hai người .
Cô sững sờ, cảm giác như cả thế giới đang vỡ vụn,đổ sụp trước mắt. . . . . .
“Cái tên khốn họ Huyền đó tuyệt đối không phải là người tốt đẹp gì, mày quên cái ngày mừng thọ hôm đó, nó đã cố ý làm gì để gây khó chịu cho chúng ta sao?” Tô Kiến Vũ không kiềm chế được khi nhớ đến mối hận cũ .
Ái Thanh ngẩn mặt ra, rơi vào trạng thái hoảng hốt .
Tô Kiến Vũ tiếp tục nghiêm nghị mắng mỏ, chỉ trích thêm một tràng dài , nhưng vẫn không làm tiêu biến được lửa giận tràn ngập trong lòng.
”Nói thế nào thì mày cũng vẫn phải hoàn thành hôn lễ với Tuấn Hoa!”Ông vẫn là để ý đến chuyện này nhất.
Ngộ nhỡ hôn sự thất bại, về phương diện tài chính sẽ có phiền toái lớn. . . . . .
Nghĩ đến đây,ông càng không có cách nào để tỉnh táo trở lại.”Mày có nghe thấy không?”
Ái Thanh ngây người như phỗng, cả người đã sớm rơi vào vực sâu không đáy, không còn nghe được ba cô đang nói gì.
Cô đột nhiên có một dự cảm đáng sợ ——
Tất cả những chuyện này, phải chăng có liên quan đến Huyền Diệu Phong?
Liệu đó có phải là sự thật không? Cô không dám nghĩ, cũng không còn đủ dũng khí để truy cứu nữa . . .
Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên trong phòng làm việc tối đen, Huyền Diệu Phong cúp điện thoại,khuôn mặt ẩn hiện trong bóng đêm mang theo ý cười vui vẻ.
Trong tình trạng trước mắt,anh sẽ đẩy tiến độ thu mua chỗ cổ phiếu mà công ty Phách Thiên đã bỏ ra,chẳng bao lâu nữa,khi anh có thể đạt được mục tiêu của mình thì công ty Phách Thiên sẽ gặp phải một cơn đại hồng thủy.
Đợi đến khi anh nắm giữ được 30% cổ phần của công ty Phách Thiên thì có thể trở thành một trong những cổ đông lớn của Phách Thiên , đến lúc đó,cái chức Chủ tịch của Tô Kiến Vũ sẽ khó mà giữ được.Cộng thêm việc Phương gia sẽ cảm thấy vô cùng tức giận bởi những lời gièm pha về nàng dâu tương lai, rất có khả năng sẽ hủy bỏ hôn lễ, Phương Tô hai nhà từ trước đến nay vốn hợp tác vui vẻ nhưng sau này chắc chắn sẽ có nhiều biến cố.
Theo tin tình báo mà anh đang nắm giữ thì trước mắt Tô Kiến Vũ đang cho xây dựng công trình làng du lịch, cần rất nhiều tiền để quay vòng, mất mát đi đối tác là Phương gia,thì về mặt xoay xở tiền nong sẽ xuất hiện những nguy cơ nghiêm trọng.
Nếu như Tô Kiến Vũ không vượt qua được cửa ải khó khăn này,chắc chắn cái ghế Chủ tịch khó mà giữ được,lúc đó ông ta sẽ hiểu được thế nào là từ thiên đường rớt xuống địa ngục.Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng mặt mày Tô Kiến Vũ xám như tro thì cho dù tinh thần đang mệt mỏi như thế nào thì anh cũng cảm thấy tâm trạng tốt hơn hẳn.
Anh đã tốn bao công sức bày mưu tính kế ,không bao lâu nữa anh sẽ đạt được mục đích,cuối cùng thì anh cũng chứng tỏ được cho bọn họ biết rằng anh chính là dựa vào sức mình mà thắng được cuộc chiến này!
Huyền Diệu Phong rút tờ tạp chí bát quái bị tập công văn đè lên ra, tầm mắt dừng ở bức ảnh trang bìa anh và Tô Ái Thanh đang ôm hôn mãnh liệt, nụ cười trong nháy mắt biến mất.Tờ tạp chí bát quái đó nguyên là kế hoạch của anh, và vai nam chính lại trong đó cũng là anh. . . . . .
Nhưng không sao, chỉ cần nhận được cái kết cục mà anh muốn, vai nam chính là ai cũng không quan trọng.Dù thế nào đi nữa anh cũng đã mang tiếng đào hoa ở bên ngoài rồi,nên xì căng đan đối với anh cũng chẳng gây ảnh hưởng gì lớn,mặc cho người ta khen chê ra sao,anh cũng không để trong lòng. Cố gắng bỏ ra một chút công sức,thu lại được kết quả như ý ,sống cuộc sống như thế ắt hẳn danh tiếng anh trong xã hội cũng tăng lên không ít. Khi vẫn còn là ngôi sao , mọi lúc mọi nơi hưởng thụ sự truy đuổi của ánh đèn flash, được người ta thổi phồng bằng hư vinh nhưng anh vẫn cảm thấy không thoải mái. Và cả lúc này đây,khi đã đứng ở đỉnh cao của danh vọng, thì so với cái thời nghèo khó , luôn phải làm thêm chưa chắc anh đã vui vẻ bằng.
Anh vẫn cho là hàng ngày mình luôn cảm thấy buồn bực bất mãn là bởi vì anh chưa quật ngã được Tô Kiến Vũ, anh muốn tiến thêm một bước đạp đổ đối phương.Không những thế, anh còn muốn cô -Tô Ái Thanh năm đó đã lựa chọn vứt bỏ tình yêu với anh, một mình cao chạy xa bay xa rời anh phải hối hận.
Nhưng mà,anh không thể vui vẻ, thật chỉ là bởi vì như thế sao? Huyền Diệu Phong tự hỏi.
Anh thành công, danh lợi tiền tài cùng với phụ nữ, mọi thứ đều không thiếu. Ở sau lưng, người ta cũng luôn ao ước có được sự vinh quang của anh, nhưng thật ra anh chỉ là một linh hồn cô quạnh trong bóng tối lạnh lẽo.Sự lạnh lùng của anh, chính là bắt nguồn từ nỗi đau ở trong lòng.
Anh không cho phép mình lay động, bởi vì anh nghĩ Tô Ái Thanh chỉ có thể gây ra thương tổn cho anh mà thôi.
Loại đau đớn này, đời anh trải qua một lần là quá đủ rồi.