Ánh đèn cảnh đêm trong mắt cô biến thành một vũng quang ảnh. Có một vật gì đó khổng lồ vô hình đè lên иgự¢ cô, cô khó chịu, không cách nào chịu được, cơ hồ chỉ có thể thở dốc.
Đứng sau lưng cô một lúc, chị Cúc đang yên lặng coi chừng cô, chợt lên tiếng phá vỡ trầm mặc: “ Tiểu thư, cô đứng cả đêm rồi, cô nên đi nghỉ ngơi đi!”
Chị Cúc là người Đài Loan, phụ trách chăm sóc cuộc sống thường ngày của cô, chị ấy nấu được rất nhiều đồ ăn ngon, việc trong nhà thành thục như cái máy.
Ái Thanh không nhúc nhích, giống như pho tượng không có sinh mạng.
Chị Cúc thở dài một cái: “ Tiểu thư…. Tiểu thư cứ như vậy, thân thể sẽ không chịu nổi đâu!”
Cô không ăn cũng không ngủ, thân thể có bằng sắt thì cũng sẽ bị hư. Huống chi, cô gầy đến mức chỉ còn lại mấy lượng thịt, thân thể làm sao mà chịu đựng nổi giày vò lâu dài?
Ái Thanh nhắm mắt lại, cuối cùng cũng đáp: “Chị Cúc, tôi không mệt” . Cô suy yếu lắc đầu, giọng điệu cứng nhắc tức giận: “Chị đi ngủ trước đi!”
“ Tôi nấu một bát cháo mặn, cô ăn một chút nhé!” Chị Cúc khyên.
Ái Thanh lắc đầu một cái, “ Tôi không đói bụng.” Câu trả lời của cô chán ngán, mệt mỏi như cũ.
“ Cô sao phải chịu khổ như thế này chứ?” Chị Cúc cực kì đau lòng, “ Như vậy, cơ thể của cô không gắng gượng được bao lâu đâu, nhất định sẽ đổ bệnh! ”
Tô Ái Thanh hoàn toàn yên lặng, không hề mở miệng trả lời lại.
“ Ăn một chút thôi. Tiểu thư…. ” Chị Cúc kiên nhẫn khuyên, “ Cô mà bị bệnh, tôi nhất định sẽ bị chủ tịch đuổi!”
Nhìn cô mỗi ngày giống như hồn bay khỏi xác, bộ dạng mất hồn khiến người ta thật sự lo lắng. Rốt cuộc, trước khi đến NewYork, đã có chuyện gì xảy đến với cô?
Ái Thanh nhìn khuôn mặt lo lắng của cô, trong lòng có chút băn khoăn. Cô rất rõ tính cách của ba mình, phàm những chuyện không hợp ý của ông, nhất định sẽ xuống tay không chút lưu tình.
Phát hiện tâm ý của cô có chút dao động, chị Cúc tiến lên một bước, dắt cô ngồi xuống ghế sô pha.
Ái Thanh vẫn không có chút phản ứng. Nhiệt độ bàn tay đột ngột truyền đến một hồi ấm áp . Ấm áp không chuẩn bị trước xâm nhập vào trong lòng, đôi mắt cô mờ mịt nước.
Chị Cúc vội vàng vào phòng bếp múc lấy một bát cháo hải sản nóng hổi ra ngoài, muốn thúc giục cô mau chóng ăn.
Tay nắm chiếc thìa của Ái Thanh khẽ run, múc lấy một chút cháo nóng bỏ vào miệng. Vị cháo rất ngon, nóng ấm hòa tan trong miệng, nước mắt cô rơi xuống không tiếng động.
“ Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng phải giữ gìn thân thể thật tốt,có như thế mới có sức đối kháng với người khiến cô không vui vẻ, co phải kiên cường lên!” Chị Cúc thử nói vài lời khích lệ, hy vọng cô lên tinh thần một chút.
Chị không được đọc nhiều sách, không biết nhiều đến những đạo lí thâm thúy . Nhưng chị chắc chắn một điều, sức khỏe không tốt, chuyện gì cũng không thể đạt được.
Đối kháng?!
Ánh mắt tự nhiên như quả bom có uy lực gấp mười lần, hung hắn đánh thẳng vào trong lòng của Ái Thanh. Nhưng nghĩ đến tác phong cường thế của cha, ánh lửa hy vọng trong ánh mắt vừa dấy lên đã bị dập đi ngay tức khắc.
“Không có chuyện gì làm con người ta tuyệt vọng hoàn toàn! ” Chị Cúc nói thêm.
Ái Thanh ngơ ngẩn: “ Không có chuyện gì….” Cô nhìn vào khoảng không thì thầm, lâm vào trầm tư.
“ Đúng ạ!” Chị Cúc thấy cô đáp lại, hết sức vui mừng: “ Tất cả mọi chuyện cuối cùng sẽ đều được giải quyết!”
“ Có thật không?” Thanh âm của Ái Thanh tựa hồ như đang mê sảng.
Chị Cúc gật đầu nói phải, giọng nói mạnh mẽ hơn: “ Đương nhiên là thật!”
Ái Thanh hạ mi, trong lòng tịch mịch, giống như đã tìm được hy vọng để bám víu: “ Tôi có thể nhìn thấy anh ……”
Chị Cúc không hiểu vì sao. Nhưng vẫn thay cô động viên, tăng thêm lòng tin, chị Cúc lập tức phụ họa: “ Nhất định !”
Chị Cúc một phen vì Ái Thanh tiếp thêm chút sức lực cho cô.
“ Cám ơn chị, chị Cúc!” Cô từ tận đáy lòng nói lời cảm tạ. lần đầu tiên thấy tương lai có chút mong đợi.
Cô sẽ kiên nhẫn chờ đợi, chờ ngày được trở về Đài Loan……
…….
Thởi gian thấm thoát như thoi đưa, năm tháng dằng dặc, vậy mà chớp mắt một cái thời gian bốn năm đã trôi qua vội vã.
Bước vào cổng chính của phi trường quốc tế, nội tâm Tô Ái Thanh dấy lên từng đợt phong ba, kích động không thôi.
Rời đi đã hơn một ngàn ngày, cô cuối cùng cũng đã trở lại vùng đất quen thuộc thân yêu, cảm giác giường như đã qua mấy đời.