Lập đông, luồng khí lạnh thổi về, cả Đài Loan hiện nay đang bị bao phủ bởi nhiệt độ xuống dưới mức 00 C.
Khí trời trở lạnh như thế thì hạnh phúc nhất chính là được vùi mình trong chăn ấm, úp mặt vào gối đầu nằm mơ.
Bốn rưỡi sáng, trời vẫn tối đen như mực, lác đác mới chỉ có vài người, một số theo theo thói quen, một số theo hoàn cảnh lặng lẽ lại bắt đầu cuộc sống công việc thường ngày của mình.
Trên chiếc giường đơn nho nhỏ, một thân thể đang rúc mình trong chiếc chăn ấm, sau khi chiếc đồng hồ báo thức đặt bên cạnh vang lên những tiếng “ Ring! Ring! Ring”, cả người khẽ nhúc nhích. Bàn tay vươn ra đè chiếc đồng hồ xuống, ước chừng khoảng một phút, người trong chăn lập tức vén lớp chăn ấm áp kia lên, thân thể ngay lập tức tiếp xúc với không khí lạnh lẽo , dường như không chịu đựng nổi nên người đó lại kéo chặt chăn, cuộn tròn mình như một cái kén.
“ Lạnh quá….!” Một giọng nam trầm thấp, hấp dẫn chậm rãi phát ra từ đôi môi người đó.
Mặc dù trời rất lạnh, những sợi tóc trên trán vẫn còn đang run run, nhưng khi anh nhìn vào kim chỉ trên chiếc đồng hồ thì những hỗn độn ngay lập tức bị giải trừ, trong đầu thanh tỉnh không ít.
Anh lật mình bước xuống giường, chạy vào nhà tắm, dùng thời gian ngắn nhất để rửa mặt, sau đó mặc một chiếc áo thể thao bằng vải lanh đã cũ, một chiếc quần jeans bạc màu, lại khoác thêm một chiếc áo khoác bên ngoài, nhặt mấy cuốn sách cũ trên bàn, ví da cùng với chìa khóa rồi nhanh chóng đi ra cửa.
Tay lái chiếc xe máy phân khối lớn đã làm bạn cùng lên rừng xuống biển bao nhiêu năm nay với mình, Huyền Diệu Phong càng lúc càng nhấn mạnh chân ga. Gió lạnh tạt thẳng vào mặt anh, cái lạnh khiến người ta cảm thấy rùng mình, nhưng điều đó cũng không khiến chiếc xe của anh được giảm tốc độ lại.
Trên đường, anh rẽ vào một cửa hàng bách hóa, mua một hộp sữa tươi, bỏ bụng hai chiếc bánh bao nóng hổi. Xong xuôi, đến nhà in lấy báo đi giao, giao báo theo lộ trình giống như mọi ngày.
Sau khi giao xong tờ báo cuối cùng thì đã là tám giờ sáng, Huyền Diệu Phong lại lái xe đến trường đại học, chuẩn bị cho tiết đầu tiên trong ngày.
Buổi chiều, tám giờ, sau khi đóng cửa tiệm hoa, anh tùy tiện ăn bữa tối ở ngoài, tiếp đó lái xe đi trên một đoạn đường mất 20 phút để hóa thân thành gia sư dạy toán trong hai tiếng đồng hồ.
Trở lại căn phòng trọ nhỏ bé của mình, tắm xong, anh tự thư giãn bằng việc đọc sách, báo và tạp chí. Một trong số đó là sách anh thích gần đây, còn lại đều là các loại liên quan đến kinh tế thị trường.
Anh đã đọc qua được rất nhiều suy nghĩ, quan niệm về tài chính kinh tế của các nhà doanh nghiệp, chuyên gia kinh tế hàng đầu hiện nay. Anh tự mình đúc rút, thu thập lại tạo nên một nguồn vốn tri thức quý giá, mong đợi trong tương lai sẽ có ngày mình giống như những người đó, được tự mình nói ra những quan điểm kinh doanh, được đăng tin trên những tạp chí danh tiếng như thế này.
Tâm nguyện này của anh nghe có vẻ rất cuồng vọng, nhưng anh coi đó là mục tiêu phấn đấu, từ đó đốc thúc bản thân không ngừng tiến bộ.
Mặc dù, cuộc sống trước mắt cùng với tương lai kia là vô cùng xa vời nhưng anh có lòng tin vào bản thân mình, vấn đề còn lại chính là tìm cho mình một cơ hội mà thôi.
Nếu muốn nắm bắt được cơ hội, anh phải cố gắng hơn người bình thường. Về điểm này, anh luôn khắc ghi trong lòng.
Ngày qua ngày, cuộc sống của Huyền Diệu Phong vẫn bình lặng như cũ, không có gì thay đổi.
Hết giờ học, anh lại đến tiệm hoa, chăm chỉ làm việc.
Chiếc chuông gắn trên cửa reo lên từng chập ring rinh, báo hiệu có khách vào tiệm.
Anh xoay người, nở một nụ cười sáng lạn như nắng mặt trời, nhẹ nhàng nói: “ Xin chào quý khách!”
“ Xin chào!” Người đang bước vào chính là một cô gái trẻ có mái tóc xoăn gợn sóng, khuôn mặt trái xoan trắng nõn, ngũ quan thanh tú, đôi môi đỏ mọng đang nở nụ cười.
Huyền Diệu Phong sững sở trong giây lát, vẻ mặt hơi có vẻ xấu hổ nói: “ Xin chào, xin hỏi tiểu thư cần gì?”
“ Xin lấy cho tôi một bó hướng dương!” Tô Ái Thanh tươi cười rạng rỡ, khách khí mà cũng rất lịch sự.
“Vâng!” Huyền Diệu Phong thu hồi kinh ngạc trong ánh mắt, máy móc trả lời.
Anh nhanh chóng lấy sáu bông hướng dương bó lại một chỗ, dùng giấy màu xanh bọc lại, cuối cùng là dùng một sợi dây ren lụa cột lại. Từng động tác của anh hết sức gọn gàng và thanh thoát: “ Hoa hướng dương của quý khách đây! ”
Tô Ái Thanh cầm lấy bó hoa, cô thích cách anh bọc hoa nhanh , đơn giản lại không kém phần đẹp mắt.
“ Cảm ơn đã ghé thăm cửa hàng! ” Huyền Diệu Phong nhận lấy tiền, nhìn thẳng vào hai mắt của cô, ánh mắt chân thành.
Cô vừa mới tan trường, tâm trạng hưng phấn muốn mua một bó hoa về nhà, vì vậy chọn trúng tiệm này, một cửa hàng hoa nhỏ được thiết kế khá đẹp và có phần ấm áp, thật không ngở trong tiệm lại có một thanh niên trẻ tuổi như vậy đang làm việc. Anh cho cô cảm giác giống như tìm được một thứ đồ yêu thích khiến trong lòng thấy thoải mái vô cùng.
Bởi vì cô đang ôm bó hoa trên tay nên không thể mở được cánh cửa, đang muốn để tất cả sang một tay để tiện mở cửa thì Huyền Diệu Phong đã lên trước một bước, thay cô mở cánh cửa kia ra.
“ Xin lỗi! Cửa này thiết kế có phần hơi bất tiện!” Anh nhẹ nhàng, chậm rãi nói ra. Trong giọng nói nghe có vài phần áy náy.
“ Cảm ơn!” Tô Ái Thanh ngẩng đầu lên, cảm kích mà cười đáp lại anh một tiếng. Khoảng cách giữa hai người rất gần, chỉ cách nhau một khuỷu tay,lúc này Tô Ái Thanh mới nhận thấy là anh rất cao, chắc phải hơn 1m80 cm, nhưng lấy chiều cao của anh mà nói thì anh khá gầy.
Lấy lại tinh thần, cô cảm thấy mình thật nhiều chuyện, tự nhiên lại đi quan sát người ta, quá buồn cười nha~
Bước ra ngoài tiệm hoa, Tô Ái Thanh đã đưa ra một quyết định…đó là … lần sau nhất định sẽ trở lại đây.
Quả nhiên, hai tuần kế tiếp, Tô Ái Thanh đều cố ý đi qua cửa tiệm này mua một bó hoa, giống như việc này đã thành thói quen của cô.
Chờ dịp Huyền Diệu Phong đang gói hoa giúp mình, Tô Ái Thanh mới có thể thật sự nhìn anh một cách kĩ lưỡng.