Lương Thần hơi hơi ngước cằm, chậm rãi phun ra vấn đề thứ ba mình vừa nói kia: “Anh cảm thấy, hiện tại anh còn xứng đến bảo tôi buông tha cho Cảnh Hảo Hảo ư?”
Cùng với một câu cuối cùng Lương Thần phun ra, trên mặt Thẩm Lương Niên liền không có một chút huyết sắc, trong nháy mắt ánh mắt anh ta liền ảm đạm xuống, không có chút sáng rọi, ngay cả hai vai cũng suy sụp xuống trong nháy mắt này.
Lương Thần nhìn Thẩm Lương Niên không hề có sinh khí như vậy, cổ ác khí mạc danh kỳ diệu nghẹn ở trong tâm anh từ khi biết được chuyện hư hỏng kia của Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn, liền tiêu tán không ít.
Qua một hồi lâu, Thẩm Lương Niên vẫn không có nói chuyện, Lương Thần cũng không có ý tứ mở miệng, trong toàn bộ văn phòng, vô cùng im lặng.
Ánh mặt trời cuối thu ngoài cửa sổ, chói lọi chiếu vào trên cửa sổ sát đất ở phía nam phòng làm việc, chiếu ra một mảnh lớn ánh sáng ở trong phòng, tạo ra bóng ảnh của bài trí trong phòng.
Qua không biết bao lâu, trong nháy mắt thời tiết trở nên có chút âm u, ánh mặt trời biến mất, ánh sáng trong toàn bộ phòng tối đi rất nhiều, lúc này Lương Thần mới chậm rãi đứng thẳng thân thể, ánh mắt nhìn Thẩm Lương Niên giống như dại ra, âm điệu bình thường mở miệng, nói: “Nếu không có việc gì, lát nữa tôi còn có cuộc họp.”
Lệnh đuổi khách rõ ràng như vậy, Thẩm Lương Niên không phải nghe không hiểu, qua lúc lâu anh mới nhẹ nhàng giật giật mắt, nhìn Lương Thần, há miệng: “Tôi......”
Chỉ nói một chữ, Thẩm Lương Niên liền không biết nên nói gì nữa.
Đây là từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên anh cảm giác được không có lời nào để nói như vậy, cho tới nay, Cảnh Hảo Hảo giống như là người nhà của anh, tồn tại trong sinh mệnh của anh, mặc dù sau đó chính mình có tiền, giống như ngàn vạn đàn ông trên thế giới, không chống lại được dụ hoặc, có phụ nữ bên ngoài, nhưng đáy lòng anh, Cảnh Hảo Hảo vẫn luôn đứng ở vị trí không thể thay thế, anh cảm thấy dù phát sinh chuyện gì, Cảnh Hảo Hảo vĩnh viễn đều là của anh, nhưng hiện tại, lúc Lương Thần cầm mấy thứ này bày ra trước mặt anh, dùng ngữ khí khí thế bức nhân mà lại vô cùng kiên quyết như vậy, chất vấn anh, anh mới phát hiện, giống như trong lúc vô tình, khoảng cách giữa mình và Cảnh Hảo Hảo đã xa xôi vạn phần rồi.
Chưa bao giờ nghĩ tới sẽ mất đi Cảnh Hảo Hảo, cho nên lúc đột nhiên ý thức được sẽ mất đi...... Thẩm Lương Niên phát hiện, chính mình lại hoảng hốt không thể nói nên lời.
Thật lâu sau, Thẩm Lương Niên mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, miệng đóng đóng mở mở, chính là nói một câu: “Xin anh, chăm sóc cô ấy...... Cô ấy, cô ấy......”
Thẩm Lương Niên chỉ liên tục nói hai chứ “Cô ấy”, liền cảm thấy trong nháy mắt hốc mắtcó chút chua xót, thậm chí âm cuối cũng có chút nghẹn ngào lên, anh rất nhanh quay đầu, đứng lên, nhìn cũng không có liếc mắt nhìn Lương Thần một cái, chỉ nói một câu: “Gặp sau.”
Liền vội vàng đi về phía cửa phòng làm việc.
Bước chân Thẩm Lương Niên đi rất gấp, hỗn độn không có quy tắc gì, thậm chí lúc sắp ra khỏi văn phòng, suýt nữa tự té trật chân mình, anh chật vật nâng tay lên, vịn tay cầm cửa, hít sâu vài hơi, mới trấn định cảm xúc của mình một chút, kéo cửa ra, kéo bước chân nặng giống như ngàn cân, đi ra ngoài từng chút một.
Lương Thần vẫn luôn duy trì tư thái vừa rồi, ngồi ở trên sô pha, xuyên thấu qua thủy tinh, nhìn thân ảnh Thẩm Lương Niên càng chạy càng xa, anh không chút nào cảm giác được khoái cảm thắng lợi sau khi quyết đấu.
Thậm chí, toàn bộ tâm giống như trời đột nhiên biến đổi ở bên ngoài vào lúc này, trời u ám, trầm thấp áp lực.
Trong đầu anh, lặp đi lặp lại đều là những lời Thẩm Lương Niên nói về quá khứ của anh ta và Cảnh Hảo Hảo, anh nghĩ đến lúc chính mình để cho người ta điều tra Cảnh Hảo Hảo, mặt trên ghi lại một đoạn nói, ban đầu lúc Cảnh Hảo Hảo đến thành phố Giang Sơn, ở tại căn phòng rách nát ở ngoại thành đông nam.
Nơi đó, anh chỉ đi qua một lần, là lúc anh đã có được một mảnh trời đất ở thành phố Giang Sơn, đặt ánh mắt ở vùng ngoại thành, bởi vì ngoại thành phía đông rất nghèo khó, cho nên anh - người từng ở trong thương trường mài dũa một trận như anh, liếc mắt một cái liền biết, nơi đó dễ dàng khai phá, lợi nhuận thật lớn.
Cho nên, anh chỉ đi một lần, chính là khảo sát tại hiện trường.
Phòng ở nơi đó, đều là nhà trệt, có vài cái vẫn là bùn đất, có cửa còn đóng không chặt, thậm chí có cửa sổ, nhưng thủy tinh đều đã hỏng.
Lúc ấy anh đi, thành phố Giang Sơn vừa mới vượt qua mùa mưa, dự báo thời tiết rõ ràng nói là trời nắng, kết quả chưa đến năm phút đồng hồ, đã nổi lên cơn mưa, hơn nữa càng rơi càng lớn, anh ở trong một căn phòng, vừa trốn mưa, vừa cùng người bàn giá thu mua, còn chưa đến mười phút, nóc phòng đều dột mưa.
Lúc đó anh đối mặt với hoàn cảnh bần cùng như vậy, cũng không có cảm giác quá lớn, anh chỉ nghĩ, chính mình dỡ dời, rốt cục có thể để cho người nơi này lĩnh được một khoản tiền cộng thêm một phòng nhỏ, xem như là một chuyện vui.
Thật là một chuyện vui, lúc ấy người nơi đó, như là trúng giải thưởng lớn, vui vẻ rời đi nơi khác.
Nhưng mà nay, anh mới biết được, Cảnh Hảo Hảo lại có thể ở trong hoàn cảnh không chịu nổi kia hơn hai năm.
Căn phòng cô ở kia, chỉ sợ nay đã sớm trở tòa nhà cao ✓út trong mây, chỉ là không biết, lúc đó cô ở bên trong, có phải cũng có cửa không đóng chặt và cửa sổ bể thủy tinh hay không? Có phải vào lúc trời mưa, phòng ốc dột mưa, xối chăn, ảnh hưởng giấc ngủ hay không?
Một cô gái nhỏ mềm mại xinh đẹp như vậy...... làm sao chịu đựng được ở trong một hoàn cảnh ác liệt như vậy?
Thẩm Lương Niên luôn miệng nói cưới cô làm vợ kia, thấy cô trôi qua bi thảm như vậy, sao sau đó lại còn có thể nhẫn tâm phản bội cô?
Đúng vậy...... Sao anh lại để cho Thẩm Lương Niên chạy đi như vậy, anh hẳn là phải hỏi anh ta một câu, lúc anh ta ở trong cơ thể Kiều Ôn Noãn đạt tới cao triều, có nghĩ tới Cảnh Hảo Hảo từng vì anh ta chịu đau khổ nhiều năm như vậy không?
Người đàn ông kia, làm sao xứng có được nhiều quá khứ như vậy với Cảnh Hảo Hảo?
Sống nhiều năm như vậy, Lương Thần vẫn tin tưởng vững chắc nam nhi có lệ không dễ rơi, ở trong nháy mắt này, không biết vì sao, trong nháy mắt liền đỏ hốc mắt.
“Lương tổng? Xin hỏi cần đặt cơm cho ngài không?”
Cửa phòng làm việc, đột nhiên truyền đến giọng nói ngọt ngào của thư ký, đánh thức Lương Thần.
Lương Thần ngẩng đầu.
Thư ký nháy mắt liền ngốc sửng sờ ở cửa, hốc mắt đại BOSS lại có thể đỏ bừng bừng, thậm chí bên trong còn bốc lên một tầng hơi nước.
Đại BOSS giống như một vị thần, không gì không làm được, lì lợm, khí phách uy vũ ở trong lòng cô, là đang khóc sao?
Nhưng mà, không hổ là thư ký Lương Thần, chỉ trong nháy mắt, cô liền khôi phục bình tĩnh ung dung, hoàn toàn như là không có nhìn ra khác thường của Lương Thần, tiếp tục nhẹ giọng lặp lại lời nói vừa rồi lần nữa: “Đã sắp đến giờ dùng cơm trưa? Xin hỏi hiện tại cần đặt cơm cho ngài không?”
Lương Thần gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu:“Không cần.”
Dừng một chút, Lương Thần đứng lên, cầm lấy chìa khóa và di động trên bàn, tiếp tục mở miệng: “Chiều hôm nay hủy bỏ tất cả hành trình của tôi, tôi muốn đi ra ngoài một chuyến.”