Có một lần Lương Niên nghỉ, trường học bởi vì một hạng hoạt động nào đó, không cho phép sinh viên ngủ lại ký túc xá, khách sạn đối với hai người cô và Lương Niên khi đó mà nói là một khoản chi rất cao, cho nên cuối cùng Thẩm Lương Niên liền cùng cô cùng nhau trở về căn phòng mười mét vuông kia của cô.
Cảnh Hảo Hảo thu vào không cao, vì để dành tiền, vẫn rất tiết kiệm ở trên ăn mặc ngủ nghỉ.
Cơm chiều, là Cảnh Hảo Hảo làm, mì sợi rất đơn điệu, mặt trên rắc một tầng rau xanh.
Trong nhà Cảnh Hảo Hảo còn dư lại hai quả trứng gà cũng đánh vào trong nồi.
Lúc đó Lương Niên, chính là lúc bài vở và bài tập bận rộn nhất, vì bổ sung dinh dưỡng cho Lương Niên, Cảnh Hảo Hảo lặng lẽ giấu hai quả trứng gà ở trong bát Lương Niên, chỉ múc những mảnh trứng gà nhỏ vào trong bát của mình, lúc ăn cơm, cô cố ý ăn từng ngụm từng ngụm mảnh trứng gà, giả bộ trong bát của mình cũng có trứng gà.
Ăn cơm xong, Lương Niên đi rửa chén, thuận tiện ném rác rưởi, lúc trở về, trời nổi lên bão tuyết, phòng không có hệ thống sưởi, nhiệt độ càng lạnh xuống hơn.
Lúc hai người nói chuyện, đều có khí nóng màu trắng không ngừng xông ra từ trong miệng.
Cảnh Hảo Hảo chỉ có một cái giường ngủ, cô còn nhỏ tuổi, cho nên Lương Niên và cô liền ngủ ở trên cùng một cái giường.
Hai người, bọc một cái chăn, dùng nhiệt độ cơ thể giữ ấm cho nhau, nhưng không có trao đổi gì.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, ngay tại lúc Cảnh Hảo Hảo mơ mơ hồ hồ sắp ngủ, cô nghe được bên tai mình truyền đến một câu: “Hảo Hảo, anh yêu em.”
Đây là lần đầu tiên có người tỏ tình trong đời của cô, cô sợ tới mức không dám thở chút nào, chỉ nhắm mắt lại, giả bộ ngủ say.
Nhưng năm chữ kia, lại trở thành cổ vũ và chống đỡ trong rất nhiều hoàn cảnh hiểm ác ở sự nghiệp diễn xuất sau này của cô.
Sau khi Cảnh Hảo Hảo đi vào thành phố Giang Sơn, cô và Lương Niên không còn trở lại trấn nhỏ cố hương của bọn họ nữa.
Ngày hôm sau, Lương Niên nói cho cô biết, anh tụ hội với bạn bè, sau đó liền rời đi, đến hơn nửa đêm, anh mới đạp băng tuyết đầy trời trở về, phía sau còn đi theo hai người, nâng một cái điều hòa, mà trong tay anh mang theo bao lớn bao nhỏ.
Hai người kia ở trên vách tường lăn qua lăn lại nửa ngày, rốt cục gắn tốt điều hòa.
Khi đó máy điều hòa đó nhiều nhất chỉ có chức chống lạnh, còn chưa có tạo nhiệt.
Mà máy điều hòa không khí này, có chứa chức năng tạo nhiệt, Cảnh Hảo Hảo từng thấy qua ở trong trung tâm thương mại, cần hơn ngàn đồng tiền.
Trong gói to anh mang theo trong tay, có KFC, cũng có một áo lông kiểu nữ xinh đẹp và một đôi giày nữ.
Cô hỏi Thẩm Lương Niên nhiều tiền như vậy từ bao giờ, Thẩm Lương Niên nói với cô, ban ngày đi phụ trách cuộc gọi trực tiếp, rút thưởng, rút được máy điều hòa không khí, KFC là bạn tặng, mà quần áo và giầy, là xài tiền học bổng của anh.
Cảnh Hảo Hảo ngây thơ tin thật.
Một đêm kia, điều hòa thổi khí gió ấm vù vù, tay chân Cảnh Hảo Hảo ấm áp.
Đến thật lâu sau, Cảnh Hảo Hảo mới biết được, ngày đó Lương Niên trở về trấn trên, bán mảnh đất tổ nhỏ cha anh để lại cho anh.
Nói là rất lâu, chính là hơn một năm sau, vào năm cô mười sáu tuổi kia.
Hai năm trước, lúc Thẩm Lương Niên bán mảnh đất, giá phòng còn chưa có tăng cao, đất còn chưa đáng tiền.
Thành phố Giang Sơn vừa mới có tập đoàn Giang Sơn, còn chưa có tăng thành một thành phố lớn, Lương Thần cũng còn chưa được mỗi người ở thành phố Giang Sơn biết rõ, huống chi trấn nhỏ kia của bọn họ, càng thêm không có thị trường gì đáng nói.
Cho nên, Thẩm Lương Niên bán chỉ vẻn vẹn hai vạn đồng tiền.
Đương nhiên, cái gọi là trúng thưởng, bạn bè, học bổng trong miệng Thẩm Lương Niên, đều là lừa Cảnh Hảo Hảo.
Lúc Cảnh Hảo Hảo biết tin tức này, đi tìm Thẩm Lương Niên, cô biết rõ Thẩm Lương Niên là vì tốt cho cô, nhưng cô vẫn nhịn không được đi nói Thẩm Lương Niên rất không nên làm như vậy, đó là đồ vật duy nhất cha anh để lại cho anh.
Thẩm Lương Niên chỉ nghe, không nói, vẫn đợi đến khi Cảnh Hảo Hảo nói đủ, anh mới vươn tay, nhẹ nhàng sờ sờ tóc có chút loạn của Cảnh Hảo Hảo, giọng nói có chút khác với ôn nhuận bình thường, trịnh trọng mà lại nghiêm túc.
Anh nói: “Hảo Hảo, anh không muốn để cho em sống qua ngày, anh cũng sẽ không để cho em trôi qua cuộc sống khổ.”
Tức giận nói đáy lòng Cảnh Hảo Hảo lập tức bị những lời này đánh tan thành mây khói.
Cô nhìn Thẩm Lương Niên, qua nửa ngày cũng không có nói ra một chữ.
Cô chỉ cảm thấy tốc độ tim đập của mình mau lợi hại.
Qua hồi lâu, cô mới nhẹ nhàng nói: “Lương Niên, em làm bạn gái anh, được không?”
......
“Nhìn cái gì vậy?”
Đột nhiên một giọng nói nghe êm tai vang lên ở bên tai Cảnh Hảo Hảo, cô chợt hoàn hồn, nhìn thấy Lương Thần cúi người, nhìn qua màn hình điện thoại di động của cô.
Cảnh Hảo Hảo sợ tới mức ngón tay run rẩy một chút, còn chưa có lên tiếng, chợt nghe thấy Lương Thần nói: “Sao mỗi ngày đều xem Weibo?”
Cảnh Hảo Hảo cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình di động của mình, nhìn thấy đã trở lại trang chủ weibo, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, mấp máy môi nói: “Không có chuyện gì, liền nhìn xem lời bình của mọi người.”
“Ừm......” Lương Thần nói xong, liền ngồi ở bên cạnh Cảnh Hảo Hảo: “Lời bình thế nào?”
Cảnh Hảo Hảo nghe lời nói như thế, đành phải nhấn mở Weibo của mình, phát hiện Weibo mình gửi vào hai ngày trước, lúc giữa trưa mới hai ngàn lời bình, sao hiện tại đột nhiên liền vượt hơn vạn?
Cô theo bản năng nhìn thoáng qua người ái mộ mới của mình, phát hiện đã tăng thêm vài vạn.
Trong nháy mắt Cảnh Hảo Hảo giật mình, chẳng lẽ trong vòng giải trí, xảy ra xì căng đan gì về cô, nếu không sao sẽ vô duyên vô cớ tăng nhiều fan và lời bình như vậy?
Cảnh Hảo Hảo nghĩ, liền vội vàng nhấn mở lời bình của mình, phát hiện lại có thể xem xuống một tin lại một tin, toàn bộ lại có thể đều là đang mắng cô!