“Lấy đầu ngón chân của Cảnh Hảo Hảo so với Kiều Ôn Noãn, quả thực chính là vũ nhục lớn nhất với đầu ngón chân của Cảnh Hảo Hảo!”
Sau khi Lương Thần hồi đáp, trực tiếp ném ipad cho trợ lý.
Trợ lý vội vàng vươn tay, nắm lấy ipad, thuận thế cúi đầu, nhìn thoáng qua hồi đáp của Lương Thần, nhất thời tay run rẩy, suýt nữa quăng ipad xuống đất.
Đại BOSS chú ý một nữ minh tinh, chú ý đến bảo vệ nữ minh tinh này, bảo anh ta đi bôi đen những ID kia, anh ta đã cảm thấy có chút không thể tưởng tượng rồi!
Kết quả...... Đại BOSS lại có thể còn vì nữ minh tinh kia, tự mình ra trận mắng chửi người......
......
Lương Thần nói được thì làm được, thật sự an bài cho Cảnh Hảo Hảo một giáo viên, đi biệt thự dạy Cảnh Hảo Hảo vẽ tranh.
Giáo viên mỹ thuật là vào lúc mười giờ sáng, được tài xế đón đến biệt thự.
Lúc ấy Cảnh Hảo Hảo ăn xong bữa sáng, đang nằm ở ban công phòng ngủ tầng hai, vừa ngắm phong cảnh, vừa trò chuyện tin nhắn weibo với Thẩm Lương Niên, đột nhiên nghe được dưới lầu truyền đến tiếng xe, liền nghiêng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện từ cửa sau xe tài xế mở ra, đi xuống một người phụ nữ.
Cảnh Hảo Hảo ở trong biệt thự Lương Thần đã hơn một tháng, ngoài trừ một nhà người hầu, cũng chỉ có tài xế, còn có thợ làm vườn và bác sĩ Trương, chưa bao giờ nhìn thấy bất luận ai tới, hiện tại đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ, đáy lòng Cảnh Hảo Hảo không giải thích được hiện lên một tầng khẩn trương, nghĩ là người nhà Lương Thần hoặc là bạn bè cực kỳ thân mật.
Qua khoảng năm phút đồng hồ, cửa phòng ngủ liền bị thím Lâm đẩy ra: “Cảnh tiểu thư, đây là giáo viên Thần thiếu gia tìm đến cho cô, nói là dạy cô học vẽ tranh.”
Cảnh Hảo Hảo nghe như vậy, mới hơi thở phào nhẹ nhõm một hơi, quay đầu, nhìn về phía cô giáo kia, phát hiện cô ta mặc một thân màu vàng nhạt, bộ dáng ước chừng hơn ba mươi tuổi, tóc đen nhánh quấn quy củ ở sau đầu, thoạt nhìn đoan trang hào phóng.
Sau khi trao đổi, Cảnh Hảo Hảo mới biết được, cô ấy là giáo viên ở đại học mỹ thuật thành phố Giang Sơn, hơn nữa rất có tiếng tăm trong giới mỹ thuật, tinh thông mọi thứ tranh Trung Quốc và tranh màu nước
Khi còn bé Cảnh Hảo Hảo từng học qua một chút, nền tảng cũng không kém, nhưng cách nhiều như vậy năm, ngược lại có chút đã sắp quên hết, cho nên ngày đầu tiên giáo viên mỹ thuật cũng chỉ dạy cô đơn giản một ít nội dung nền tảng nhất.
Thời gian học cũng không dài, chỉ có hai tiếng, giáo viên mỹ thuật có thể dạy lâu ở trường học, cho dù biết Cảnh Hảo Hảo là người được Lương Thần nuôi dưỡng, tuy rằng vẫn rất tôn kính, nhưng cuối cùng trước khi đi, vẫn bố trí cho Cảnh Hảo Hảo một ít bài tập.
Cảnh Hảo Hảo tự mình xuống lầu đưa giáo viên mỹ thuật lên xe, nhìn xe lái ra biệt thự, cô trở về đến phòng vẽ tranh tầng hai, vừa nghiêm túc hoàn thành bài tập, vừa ở trong lúc nhàn rỗi, tán gẫu đôi câu với Thẩm Lương Niên trên Weibo.
Đợi đến khi Cảnh Hảo Hảo làm xong bài tập, cô mới phát hiện, mặt trời đã sắp xuống núi
Ngày mà cô đã từng sống một ngày bằng một năm, lại có thể vượt qua trong bất tri bất giác...... Đây là một ngày trôi qua nhanh nhất và cũng nhẹ nhàng nhất trong đoạn thời gian cô ở biệt thự này.
Cảnh Hảo Hảo trở lại phòng ngủ chính, tắm rửa một chút, tắm bỏ đi mùi thuốc màu trên người, đi ra mới nhớ tới vừa rồi mình còn chưa trả lời tin nhắn của Thẩm Lương Niên, liền một tay cầm khăn lau tóc, một tay mở điện thoại di động ra.
[ Hảo Hảo, em còn ở đó không?]
[ Hay em không thích chúng ta kết hôn đi Aegean hưởng tuần trăng mật? Vậy chúng ta đi Paris? Maldives?]
[ Hảo Hảo?]
Tuần trăng mật......
Cảnh Hảo Hảo sợ run một chút, liền đi lật xem đề tài nói chuyện phiếm của mình lúc nãy.
Mới phát hiện, chính mình lại có thể từ lúc đầu cùng hàn huyên với Thẩm Lương Niên, sau đó nói chuyện phiếm không khác gì thường ngày, thậm chí đã bắt đầu mặc sức tưởng tượng kết hôn, hơn nữa nhìn một cái, Thẩm Lương Niên còn gửi cho cô một ít bố trí và lối suy nghĩ về hôn lễ, là tốt đẹp cỡ nào!
[ Hảo Hảo, anh nhất định sẽ khiến em trở thành cô dâu đẹp nhất toàn thế giới, cho nên anh sẽ mời nhà thiết kế nổi tiếng nước Pháp quốc tạo ra một bộ áo cưới xinh đẹp theo số đo của em.]
[ Hảo Hảo, chúng ta đi Thiên Nga Đen đặt bánh ngọt xa hoa, anh còn muốn phủ kín ngọn nến ở hiện trường kết hôn, nhất định phải xếp thành bộ dáng của em.]
[ Hảo Hảo, anh còn muốn để cho người ta chuyển hoa tươi đến từ đường hàng không, phủ kín toàn bộ hiện trường.]
[ Hảo Hảo, còn có tuần trăng mật của chúng ta.]
......
Lúc cô quay phim, từng đi nước ngoài, Aegean Sea, Maldives, còn có Paris, lúc trở về, sẽ nói với Thẩm Lương Niên nơi đó rất đẹp, tương lai chúng ta kết hôn đi tới nơi đó hưởng tuần trăng mật.
Lúc buổi chiều, cô vừa vẽ, vừa nói chuyện phiếm với anh, cũng sẽ không cảm thấy đề tài này có bao nhiêu đau thương, hiện tại không nhàn rỗi, cô lại nhìn thấy Thẩm Lương Niên thật sự muốn biến lời cô từng nói thành hành động, đáy lòng của cô có chính là một tầng một tầng chua xót.
Cảnh Hảo Hảo nghĩ nghĩ, dưới cơn xúc động không nhịn được nói ra tâm sự: “Lương Niên, chỉ cần có thể gả cho anh, ở nơi nào, với em mà nói đều là tuần trăng mật.”
Cảnh Hảo Hảo gửi đi tin nhắn này, chưa đến một giây, di động liền truyền đến chấn động, cô cúi đầu, nhìn thấy hồi đáp Thẩm Lương Niên gửi đến, chỉ có năm chữ đơn giản: [ Hảo Hảo, anh yêu em.]
......
Hảo Hảo, anh yêu em.
Lúc lần đầu tiên cô nghe câu này, cô mới mười bốn tuổi.
Lúc đó, cô đã bán mình cho công ty giải trí TS, công ty giải trí TS không quản ăn không quản ở, cô dựa vào đóng vai phụ, một tháng thu hơn hai ngàn đồng tiền tội nghiệp.
Cô thuê một căn phòng chưa tới mười mét vuông ở vùng ngoại thành thành phố Giang Sơn, đến ngày đông giá rét, nơi đó không có hệ thống sưởi ấm, cô lạnh cả buổi tối, cả đêm đều không làm ấm được tay chân.