[ Vậy khi nào thì em trở về?]
Thẩm Lương Niên gửi tin nhắn này tới, lập tức liền làm khó Cảnh Hảo Hảo.
Đáy lòng cô biết, cả đời này của cô, rất có thể sẽ không trở về bên người Thẩm Lương Niên được nữa......
Cảnh Hảo Hảo suy nghĩ một lúc, mới viết ở trên bàn phím: [ Qua một thời gian nữa......]
Cảnh Hảo Hảo còn chưa có viết xong, Thẩm Lương Niên bên kia liền gửi tin nhắn đến: [ Hảo Hảo, anh không phải đang thúc giục em trở về, em muốn khi nào trở về cũng được, anh chỉ là lo lắng cho em.]
Nhìn một chút, Lương Niên vẫn săn sóc như vậy...... Nhiều năm như thế, cho tới bây giờ đều là suy nghĩ thay cô như vậy.
Đổi lại trước đây, cô nhất định sẽ cảm giác chính mình thực hạnh phúc, nhưng hiện tại, cô có chính là đau thương và bất đắc dĩ nói không hết.
Cảnh Hảo Hảo chậm rãi nhấn phím gửi đi, gửi câu:[ Qua một thời gian nữa.] ra ngoài.
[ Được.] Thẩm Lương Niên chỉ đáp lại cô một chữ, trong nháy mắt Cảnh Hảo Hảo có chút không biết nên nói gì, một lát sau, cô lại nhận được tin nhắn của Thẩm Lương Niên: [ Hảo Hảo, có phải em bởi vì chúng ta sắp kết hôn, áp lực quá lớn, cho nên mới một mình rời đi không?]
Cảnh Hảo Hảo cũng không biết trả lời vấn đề này của Thẩm Lương Niên như thế nào, đến cuối cùng, cô chỉ là nhẹ nhàng gửi đi một chữ [ừ].
Trời biết, cô có bao nhiêu hy vọng hiện tại mình có thể gả cho anh làm cô dâu.
Nếu thật sự cô có thể kết hôn với anh, sao cô có thể sẽ rời khỏi anh?
Cho tới bây giờ cô đều chưa từng nói dối một câu với Thẩm Lương Niên, có cái gì đều đã thẳng thắn thành khẩn với anh, chưa bao lâu, lại có thể làm trái tâm tư nói dối một câu lại một câu với Thẩm Lương Niên như vậy?
[ Hảo Hảo, anh không ép em, em giải sầu thật tốt, nhưng em nhất định phải để cho anh biết, hiện tại em đang an toàn, phải biết rằng, tình huống lúc ấy, em đột nhiên rời đi, anh đã lo lắng cỡ nào, em nhất định phải chăm sóc tốt thân thể của mình, mặc kệ như thế nào, cả đời này anh sẽ chỉ lấy một mình em.]
Cảnh Hảo Hảo lập tức nghĩ đến, đêm cô gặp tai nạn xe cộ kia, ở trong lúc hôn mê bất tỉnh, nghe được “Thẩm Lương Niên” nói với mình: Hảo Hảo, anh biết em có thể nghe thấy, anh là Lương Niên, anh còn đang chờ cưới em...... Hảo Hảo, em có biết, ở đáy lòng anh, tốt đẹp không phải là thế giới này, tốt đẹp là vì thế giới này có em......
Lúc đó, cô chỉ mành treo chuông, nếu không phải Lương Niên ở cô bên tai nói những lời này, sợ là cô đã sớm ૮ɦếƭ, cô là do anh kêu tỉnh, nhưng cô lại ở trong bệnh viện ngây người chưa đến vài ngày, liền bị Lương Thần mang về biệt thự giữa sườn núi.
Lúc đó Lương Niên rất lo lắng...... Khó trách anh sẽ nói, tình huống kia, cô đột nhiên rời đi...... Anh còn có thể nghĩ đến, cô là không muốn kết hôn với anh.
Lúc trong đầu Cảnh Hảo Hảo còn đang suy nghĩ những chuyện này, đột nhiên phòng tắm truyền đến một trận tiếng đập cửa, cùng với giọng nói của Lương Thần: “Hảo Hảo?”
Cảnh Hảo Hảo chợt hoàn hồn, lên tiếng, liền nhanh chóng đứng dậy, nhấn bồn cầu một chút, dùng tiếng nước che giấu, nhanh chóng chỉnh điện thoại thành tĩnh âm, thuận tiện xóa sạch tin nhắn giữa mình và Thẩm Lương Niên.
Cảnh Hảo Hảo bỏ điện thoại di động vào trong túi, đứng ở trước gương lớn khắc hoa trong phòng tắm, nhìn hốc mắt ửng đỏ của mình, mở vòi nước ra, rửa mặt một phen, mới xoay người mở cửa ra.
Lương Thần đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy cô đi ra, ánh mắt lập tức liền rơi xuống trên thân thể của cô, cẩn thận đánh giá cô vài lần, đột nhiên nhíu mày lại, hỏi: “Hốc mắt sao lại hồng hồng? Khóc?”
“Không có.” Cảnh Hảo Hảo lắc lắc đầu, ra vẻ trấn định nói: “Tôi rửa mặt, sữa rửa mặt vào mắt, có chút đau.”
Nói xong, còn nâng tay lên, xoa xoa mắt, xoa hốc mắt càng đỏ.
Lương Thần thở phào nhẹ nhõm một hơi, tin là thật nói: “Về sau cẩn thận một chút.”
Cảnh Hảo Hảo thuận theo gật gật đầu.
Lương Thần quay đầu, nhìn thoáng qua cái bàn cách đó không xa, nói: “Thím Lâm vừa mới đưa lên một chén đồ ngọt, em nếm thử chút đi.”
“Ừ.” Cảnh Hảo Hảo nhẹ giọng đáp một câu, liền trấn định tiêu sái đến trước sô pha, quy củ ngồi xuống, cầm thìa ăn lên.
Lương Thần chậm rãi từ từ đi theo sau thân thể của cô, đi tới đây, ngồi ở trên sô pha một người bên cạnh, cầm một phần văn kiện, vừa xem, vừa thỉnh thoảng gõ hai cái xuống máy vi tính.
Cảnh Hảo Hảo dùng ánh mắt quét Lương Thần vài lần, phát hiện thần thái người đàn ông bình thản, thậm chí trong ánh mắt còn mang theo một tầng thư hoãn, bộ dáng như là tâm tình thực không tệ, lúc này Cảnh Hảo Hảo mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, biết Lương Thần cũng không có phát hiện cái gì, cũng tin cô vừa rồi rửa mặt bị sữa rửa mặt làm đỏ mắt là thật.
Ăn xong đồ ngọt, thím Lâm đi lên thu dọn bát, thuận tiện bưng lên cho Lương Thần một ly cà phê.
Lương Thần vừa uống cà phê, vừa làm việc.
Cảnh Hảo Hảo ngồi ở trên sô pha, xem tiết mục ca nhạc trong chốc lát, lúc xem đến một nửa, Lương Thần nhận một cuộc gọi video, Cảnh Hảo Hảo sợ ảnh hưởng đến Lương Thần, trực tiếp tắt ti vi, liền leo lên giường.
Lương Thần nói đều là một ít vấn đề về đất và thu mua, Cảnh Hảo Hảo không hứng thú lắm, lấy điện thoại di động ra, bật Weibo lên, quả nhiên có tin nhắn của Thẩm Lương Niên.
Cảnh Hảo Hảo quay đầu nhìn thoáng qua Lương Thần một chút, phát hiện lực chú ý của anh đều ở trên công việc, liền thật cẩn thận trả lời tin nhắn của Thẩm Lương Niên.