Lúc ăn cơm, trong đầu Cảnh Hảo Hảo còn đang suy nghĩ chuyện phòng vẽ tranh, cho nên lúc điện thoại di động của cô liên tục vang lên vài tiếng, cô vẫn lặp lại hành động ăn cơm, không có phản ứng gì.
Lương Thần vươn chiếc đũa, gõ vang bát của cô, Cảnh Hảo Hảo cả kinh ngẩng đầu, nhìn về phía Lương Thần, Lương Thần mới nói: “Di động đang kêu.”
Cảnh Hảo Hảo theo bản năng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhìn thấy là nhắc nhở Weibo.
Cô mở ra, liền nhìn thấy là nơi tin nhắn, có Thẩm Lương Niên trả lời, Cảnh Hảo Hảo chỉ nhìn đến vài chữ “Hảo Hảo, anh ở......”, cô chợt nghe được giọng nói của Lương Thần, nhẹ nhàng chậm rãi truyền tới: “Là ai tìm em?”
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo căng thẳng, tay bất giác nắm chặt điện thoại di động, bất động thanh sắc ngẩng đầu, nở nụ cười nhàn nhạt với Lương Thần, nói: “Không có gì, là nhắc nhở của Weibo.”
Lúc Cảnh Hảo Hảo ở nhà cũ tham gia tiệc sinh nhật của mẹ Lương Thần, Thẩm Lương Niên mang theo cô lại đây, lúc cô còn chưa nhìn anh, trên mặt cô lộ ra chính là nụ cười nhàn nhạt.
Làn da cô trắng nõn, thần thái kiều nhuyễn, lúc cười rộ lên làm cho người ta có một loại cảm giác thoải mái ấm áp, giống như là mỹ cảm như hòa trăm hoa từ từ nở rộ trong mùa xuân.
Nhưng vào một khắc cô thấy sự hiện hữu của anh, lúc nhìn anh, không phải sợ hãi, chính là kinh hoảng, hoặc là giả bộ trấn định suy nghĩ cẩn thận nên né tránh anh như thế nào.
Hiện tại cô đột nhiên nở nụ cười nhàn nhạt với anh, khiến cho động tác nhai đồ ăn trong miệng Lương Thần nháy mắt liền ngừng lại.
Anh sửng sốt một lát, mới đột nhiên ý thức được bộ dạng lúc này của mình, vội vàng thu liễm cứng ngắc trên mặt, vừa ăn vừa gật gật đầu với Cảnh Hảo Hảo, vừa không chút để ý nâng tay lên, gắp một khối gà quay đặt vào trong bát Cảnh Hảo Hảo, ý cười trong suốt nói: “Em xem em gầy đều chỉ còn bộ xương, nên ăn nhiều một chút, bồi bổ thật tốt.”
Dừng một chút, Lương Thần quay đầu, nói với thím Lâm đứng ở một bên: “Chuẩn bị thêm một chút canh bổ, hầm một phần mỗi ngày.”
“Vâng, Thần thiếu gia.”
Giọng nói thím Lâm vừa rơi xuống, di động nắm trong lòng bàn tay Cảnh Hảo Hảo lại vang lên.
Lương Thần liền quay đầu, nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo sợ tới mức, theo bản năng nắm chặt di động.
Lương Thần nhìn Cảnh Hảo Hảo suy nghĩ trong chốc lát, tiếp tục nói với thím Lâm: “Nhưng đừng làm mỗi ngày đều giống nhau, sẽ khiến người ăn muốn ói, nhớ rõ chuẩn bị nhiều một chút, đừng lặp lại.”
“Đã biết, Thần thiếu gia.”
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo hơi hơi thở phào nhẹ nhõm một hơi, một tay nắm di động, một tay cầm lấy chiếc đũa ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong, Lương Thần phá lệ không có dẫn đầu rời đi, ngược lại rất kiên nhẫn chờ Cảnh Hảo Hảo ăn xong cơm trong bát, mới đứng lên, cùng nhau lên lầu với Cảnh Hảo Hảo.
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo thấp thỏm tin nhắn Weibo Thẩm Lương Niên gửi tới, cô lại không dám hồi đáp ngay trước mặt Lương Thần, cho nên trở lại phòng ngủ, Cảnh Hảo Hảo ngây người một lát, liền đi toilet.
Cô ngồi xổm trên bồn cầu, rất nhanh lấy di động từ trong túi ra, mở Weibo lên, trực tiếp nhấn mở tin nhắn của Thẩm Lương Niên, nhìn thấy bên trong có vài tin nhắn.
[ Hảo Hảo, anh đây, Hảo Hảo, anh lo lắng cho em.]
[ Hảo Hảo, em ở đâu? Bây giờ anh đi tìm em có được không?]
[ Hảo Hảo, sao em không nói lời nào?]
[ Không có ở đây?]
[?]
Cảnh Hảo Hảo áp chế cuồn cuộn nơi đáy lòng, đầu ngón tay run rẩy, viết xuống một hàng chữ: [ Lương Niên, anh còn ở đó không?]
Tư nhắn gửi đi còn chưa đến nửa phút, di động Cảnh Hảo Hảo đã nhận được hồi đáp: [ Hảo Hảo, rốt cuộc anh cũng đợi được em.]
Cảnh Hảo Hảo nhìn mấy chữ này, hốc mắt lập tức liền nóng lên, trong khoảng thời gian này, một mình cô ngốc ở trong biệt thự của Lương Thần, lúc cô rảnh rỗi, sẽ bắt đầu nhớ nhung Lương Niên, cô nghĩ làm sao liên lạc với anh, Lương Thần nói, chỉ cần cô dưỡng tốt thân thể, liền trả lại điện thoại cho cô, vì thế một đoạn thời gian kia, cô liều mạng uống sạch thuốc bổ, đồ bổ thím Lâm bưng tới, chẳng sợ sau khi uống, cô đều ói ra, sau đó thân thể của cô tốt hơn, Lương Thần lại không có chút ý tứ trả lại di động cho cô, cô còn chưa đòi, liền biết tin tức Lương Niên gặp chuyện không may, cô lại càng không dám đi đòi, chỉ sợ không cẩn thận càng gây phiền toái thêm cho Lương Niên, thời gian một ngày một ngày qua đi, đến sau cùng, lúc cô sắp tuyệt vọng, cô không nghĩ tới, lại liên lạc được với Thẩm Lương Niên ở trên Weibo.
Cảnh Hảo Hảo mở trừng hai mắt, nuốt sương mù nơi đáy mắt vào, ngón tay bay nhanh ở trên màn hình viết: [ Lương Niên, gần đây anh có khỏe không?]
Những lời này của Cảnh Hảo Hảo vừa mới gửi đi, trên màn hình Thẩm Lương Niên liền gửi tin nhắn đến: [ Hảo Hảo, gần đây em có khỏe không?]
Không tốt, chẳng những không tốt, thậm chí hỏng bét không xong.
Nhưng mà, Cảnh Hảo Hảo không dám nói những thứ này cho Thẩm Lương Niên nghe, cô chỉ có thể trái lòng mình, hồi đáp với Thẩm Lương Niên nói: [ Em tốt lắm, anh thì sao?]
[ Không tốt, em không ở đây, anh rất nhớ em.]
Trong nháy mắt nước mắt Cảnh Hảo Hảo liền rơi xuống, cô nâng tay lên, che kín miệng, sợ chính mình không cẩn thận sẽ khóc ra thành tiếng.
[ Hảo Hảo, mấy ngày nay, rốt cuộc em đi nơi nào, sao lại đột nhiên không nói một tiếng liền rời đi?]
[ Hảo Hảo, em còn ở đó không?]
Cảnh Hảo Hảo cố gắng khống chế tốt cảm xúc của mình, mới dùng ngón tay run rẩy, đáp lại: [ Em vẫn ở đây.]
Sau đó, cô vẫn giống như lúc trước, bắt đầu nói dối Thẩm Lương Niên: [ Em chỉ là tâm tình không tốt, cho nên liền đi ra ngoài một chút, anh yên tâm, em thật sự tốt lắm.]
[ Vậy khi nào thì em trở về?]