Người đàn ông này luôn như vậy, miệng ác độc nói hai ba câu liền có thể bóc vết sẹo của người.
Tuy rằng Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên quen biết mười năm, nói chuyện yêu đương bốn năm, nhưng mà lúc ở cùng một chỗ với Thẩm Lương Niên, giới hạn ở hôn môi, ôm, nắm tay, mặc dù hiện tại cô đã bị Lương Thần đoạt lấy trong sạch, nhưng cả người vẫn cùng sạch sẽ đơn thuần giống như tờ giấy trắng.
Huống chi, hai lần cô và Lương Thần lên giường kia, đều là anh ૮ởเ φµầɳ áo của cô.
Hiện tại, cho dù trong phòng này chỉ có hai người cô và Lương Thần.
Nhưng lúc anh nói để cho cô chủ động ૮ởเ φµầɳ áo, cô vẫn cứng ngắc ở nơi đó hồi lâu.
Lương Thần không nhanh không chậm uống một ly rượu đỏ không còn một giọt, ngón tay thon dài xinh đẹp vuốt vuốt ly rượu trống không, nâng khóe mắt lên, nhìn lướt qua Cảnh Hảo Hảo ngồi ở chỗ kia vẫn không nhúc nhích, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “Như thế nào? Không cởi? Ý của em là, em không tính cùng tôi bàn chuyện để cho tôi buông tha Thẩm Lương Niên?”
Lương Thần cầm ly rượu trong tay đặt ở trên bàn trà: “Đúng lúc, thời gian cũng không sớm, ngày mai tôi còn muốn đi làm, cũng nên nghỉ ngơi, em cũng sớm nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, Lương Thần liền đứng lên từ trên ghế sô pha, một bộ dáng muốn đi.
Cảnh Hảo Hảo nắm ra giường thật chặt, nghĩ đến hôm nay chính mình nhìn thấy Thẩm Lương Niên ở trên ti vi, thần thái người đàn ông suy sút mệt mỏi, cô chậm rãi nhắm mắt, chợt đứng lên từ trên giường, thần cánh hoa run rẩy cực kỳ lợi hại nói: “Tôi...... tôi cởi!”
Lương Thần nghe nói như thế, dừng bước chân lại.
Cảnh Hảo Hảo mặc một bộ đồ ngủ bảo thủ, cô nuốt nuốt nước miếng, tránh né ánh mắt nhìn thẳng của Lương Thần ném tới, chậm rãi nâng tay lên, đặt ở trên nút thứ nhất trước иgự¢ mình, chậm rãi cởi bỏ.
Nút thắt là cúc áo màu trắng đơn giản nhất, làm rất khéo léo, cũng rất dễ cởi, nhưng không biết có phải do quá khẩn trương hay không, qua rất lâu, Cảnh Hảo Hảo mới cởi được một cái.
Lương Thần cũng không gấp, cứ đứng như vậy, bày ra một bộ dáng ung dung thưởng thức, nhìn Cảnh Hảo Hảo.
Cùng với nút thắt, cởi bỏ một viên tiếp một viên, mảng lớn da thịt tuyết trắng kiều nộn của cô gái lộ ra, sau đó liền lộ иgự¢ ra.
Ngón tay Cảnh Hảo Hảo trở nên bắt đầu run rẩy lên, cô cúi đầu, nhìn cũng không dám liếc mắt nhìn Lương Thần một cái, chỉ là rất nhanh cởi bỏ một viên nút cuối cùng, ϲởí áօ ngủ xuống dưới, sau đó liền khom người, ૮ởเ φµầɳ ngủ.
Đường cong hai chân thon dài xinh đẹp của cô gái, hoàn mỹ bày ra ở trước mắt Lương Thần, còn có bụng bằng phẳng, thắt lưng mảnh khảnh......
Sắc mặt Lương Thần, vẫn không có cảm xúc gì, nhìn không ra hài lòng hay là không hài lòng, chỉ là ánh mắt trở nên có chút cực nóng, giống như là lửa, nhìn Cảnh Hảo Hảo nói:“Cởi sạch!”
Lúc này Cảnh Hảo Hảo chỉ mặc một thân nội y đứng ở trước mặt Lương Thần, cũng liền cảm thấy xấu hổ khó nhịn, hiện tại nghe được anh nói những lời này, cô chỉ cảm thấy có một cỗ cảm giác khuất nhục không thể nói nên lời bốc lên từ đáy lòng.
Cô rất muốn nhặt quần áo lên, mặc vào một lần nữa, sau đó phẫn nộ phản kháng anh, đi ra ngoài từ nơi này.
Nhưng hai chân của cô, giống như là dính ở trên đất, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Cô cũng biết...... Cô sẽ không đi...... Vì Thẩm Lương Niên, mặc kệ Lương Thần cho cô bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu nhục nhã, cô đều phải chịu đựng.
Tay Cảnh Hảo Hảo, run rẩy càng thêm lợi hại, thế cho nên ngón tay cô đặt ở sau lưng chính mình cởi nửa ngày, cũng không có cởi bỏ được móc khóa nội y.
Lương Thần nhìn chằm chằm thần thái của cô, dần dần trở nên có chút không kiên nhẫn.
Cảnh Hảo Hảo sợ tới mức ngón tay dùng sức một cái, không mở khóa nội y ra, lại kéo dây lưng nội y xuống.
Mặt mày Lương Thần trở nên có chút sâu thẳm, giây tiếp theo, anh đột nhiên liền mở bước chân, đi về về phía Cảnh Hảo Hảo.
Cùng với người đàn ông tới gần, Cảnh Hảo Hảo ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt, xen lẫn với mùi rượu đỏ cam thuần, toàn thân của cô cũng trở nên buộc chặt như là một khối đá.
Cuối cùng Lương Thần đứng ở nửa bước xa trước mặt cô, ánh mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm đến gần thân thể trống trơn của cô.
Cảnh Hảo Hảo cố gắng đè ép xúc động mình muốn kéo một thứ nào đó qua che giấu bản thân, gắt gao nhắm mắt lại, tùy ý anh quan sát.
Làn da cô gái tốt giống như sữa tươi thượng hạng, ở ngọn đèn thủy tinh chiếu xuống, có vẻ càng thêm trắng nõn óng ánh tinh tế.
Lương Thần nhìn đến yết hầu có chút kéo căng, giây tiếp theo, anh liền trực tiếp ôm lấy Cảnh Hảo Hảo một phen, hai ba bước đi tiêu sái đến trước giường, đặt ngang Cảnh Hảo Hảo ở trên giường, chính mình liền theo sát sau đè lên.
Mặc dù đã từng có tiếp xúc da thịt với anh, nhưng lúc anh áp lên, Cảnh Hảo Hảo vẫn cảm thấy có chút không thích ứng, xác thực mà nói, đáy lòng tràn ngập kháng cự cực độ.
Không biết có phải cửa động ૮ởเ φµầɳ áo vừa rồi của cô đã lấy lòng được anh hay không, Lương Thần chính là cảm thấy mình tràn ngập hưng trí, thậm chí cả người còn mang theo một tầng ôn nhu hôn lên môi Cảnh Hảo Hảo.
Thân thể Cảnh Hảo Hảo cứng đờ, theo bản năng muốn nâng tay lên, đẩy anh ra.
Nhưng mà, đẩy anh ra, vậy Thẩm Lương Niên làm sao bây giờ?
Mặc kệ đêm nay anh vũ nhục cô, khó xử cô như thế nào, anh chịu bảo cô làm cái gì đó, chứng minh ở chỗ anh, cô cũng có chút tác dụng trợ giúp Thẩm Lương Niên.
Cho nên, hiện tại cô, sao còn dám đi phản kháng anh?
Huống chi, cô đã không ngủ cùng với anh nữa, lần này tốt hơn hai lần trước, tối thiểu cô có thể giúp được một chút.
Cảnh Hảo Hảo cưỡng chế xúc động chính mình muốn đẩy anh ra, im lặng nằm ở nơi đó, tùy ý anh hôn môi của mình.