Lương Thần thả chậm bước chân, đi tới, sau đó liền nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo trên giường.
Người hầu nằm úp sấp ngủ đột nhiên mê mê màng màng ngẩng đầu lên, nhìn thấy phía trước đứng một bóng người, đầu tiên là cúi đầu kêu một tiếng, sau đó liền vội vàng khẩn trương hề hề đứng lên, hô một tiếng: “Thần thiếu gia.”
Mỗi tối Lương Thần đều sẽ tới, đại đa số người hầu đều là canh giữ mệt mỏi, ngủ rất sâu, cho nên anh không nghĩ tới người hầu sẽ đột nhiên tỉnh lại, cả người đầu tiên là sửng sốt một chút, biểu tình hơi có vài phần không được tự nhiên, sau đó mặt không chút thay đổi gật gật đầu,“ừ” một tiếng, không nói gì nữa.
“Thần thiếu gia, ngài ngồi.” Người hầu vội vàng nhường chỗ ngồi.
Lương Thần không ngồi, chỉ nhìn Cảnh Hảo Hảo mê man, nói: “Cô ngồi đi, thời gian không còn sớm, tôi đi ngủ trước.”
Người hầu không ngừng gật gật đầu.
Lương Thần đi phía trước, lại nhìn Cảnh Hảo Hảo vài lần, sau đó cũng không quay đầu lại nữa, tiêu sái đi ra ngoài.
Người hầu nâng tay lên, vỗ vỗ иgự¢ của mình, ngồi trở lại trên vị trí, đáy lòng âm thầm nghĩ, sao Thần thiếu gia hơn nửa đêm lại đột nhiên chạy tới đây......
Nghĩ đến đây, người hầu nhất thời ngạc nhiên một chút, sau đó liền hậu tri hậu giác hiểu được, khó trách có vài lần, lúc mình tỉnh lại, phát hiện nước trong phòng vốn đã nguội lại còn bốc hơi nước, còn có tại sao mình chưa đút Cảnh tiểu thư cháo thuốc, nhưng trong bát lại đột nhiên trở nên sạch sẽ......
Ai nói Thần thiếu gia không quan tâm Cảnh tiểu thư, hơn nửa đêm Thần thiếu gia không ngủ được chạy tới đây, rõ ràng là tới thăm Cảnh tiểu thư...... Hơn nữa cháo thuốc kia, chỉ sợ đều là Thần thiếu gia dút đi...... Chỉ là, cô cầm thìa đều không thể nào đút cháo thuốc được, Thần thiếu gia đã đút như thế nào?
......
Trong chớp mắt, đi đến cuối tháng 8, nghênh đón một tháng nóng bức nhất thành phố Giang Sơn.
Vào ngày thứ năm bắt đầu từ tháng này, thương giới thành phố Giang Sơn đã xảy ra một chuyện kinh thiên động địa.
Đó chính là công ty Thiên Vinh của Thẩm Lương Niên, không chỉ khất nợ khoản vay ngân hàng, theo chuyện này ra ánh sáng, cổ phiếu công ty Thiên Vinh, trực tiếp rơi xuông.
Ở chạng vạng ngày thứ ba cổ phiếu công ty Thiên Vinh liên tục rơi xuống, Từ Dung đến tập đoàn Giang Sơn, ngăn cản Lương Thần, lấy lý do tốt đẹp anh em đã lâu không gặp, đêm nay đi ra ngoài uống một ly thật tốt.
Lương Thần tự nhiên đã sớm biết chuyện cổ phiếu Thẩm Lương Niên rơi xuống, cho nên lúc Từ Dung xuất hiện, anh cũng hiểu được Từ Dung làm như vậy rốt cuộc là đang ôm tâm tình gì.
Chỉ là, Lương Thần vẫn là làm như không biết gì đáp ứng Từ Dung.
Đến “Golden Age”, Lương Thần quả nhiên ở cửa phòng bao bọn họ thích nhất, gặp được Thẩm Lương Niên.
“U...... Thẩm tổng cũng ở đây?” Lương Thần như là tâm tình rất tốt, lười biếng ngồi ở ghế mềm, cười lên tiếng chào hỏi Thẩm Lương Niên.
Khí sắc Thẩm Lương Niên thoạt nhìn cũng không tốt, lúc đáp lời Lương Thần, nụ cười vẫn có chút lực bất tòng tâm.
Từ Dung ngồi xuống, cầm lấy chai rượu, rót rượu cho ba người, cũng không có đi thẳng vào chủ đề, ngược lại kéo một ít lời nói vô nghĩa.
Kéo kéo, Từ Dung liền chuyển đề tài đến trên người Thẩm Lương Niên: “Lương Niên, ngân hàng cho cậu vay không phải đáp ứng cho cậu trả chậm nửa năm ư? Sao lại đột nhiên bắt đầu thúc giục kết toán rồi.”
“Tớ kéo bạn bè hỏi, kết quả bọn họ cũng không biết cụ thể là chuyện gì xảy ra, nguyên nhân tớ trả chậm cho ngân hàng là do mới đầu tư toàn bộ tiền vào một hạng mục mới ở tháng trước, kết quả hiện tại liền nháo thành như vậy.” Thẩm Lương Niên hơi có chút mệt mỏi giơ ly rượu lên, buồn bực uống rượu một mạch, liền nói: “Nhưng mà, trước mắt với tớ mà nói, công ty cũng không phải quan tâm đặc biệt của tớ, thật sự không được, tớ liền bán công ty, còn không lấy ra đủ tiền trả ngân hàng ư, trước mắt với tớ mà nói, quan trọng nhất là tìm Hảo Hảo.”
“Hảo Hảo? Bạn gái nhỏ kia của cậu?” Từ Dung kinh ngạc hỏi lại một câu, có chút kinh ngạc nói: “Hình như tháng trước cậu nói với tớ, cậu không liên lạc được với bạn gái, hiện tại đã qua hơn hai mươi ngày, cậu còn chưa có liên lạc được với bạn gái?”
Thẩm Lương Niên lắc lắc đầu: “Điện thoại vẫn tắt máy, cô ấy cũng không đi tổ phim Vân Nam bên kia, lần trước đi công ty tớ một chuyến, sau đó liền không có tin tức gì nữa, tớ còn bỏ tiền nhờ người tra xét tình huống ra vào của những chỗ như máy bay xe lửa, hoàn toàn không có đăng ký của cô ấy. Tớ còn lái xe về quê một chuyến, nơi đó không thân thích gì của chúng tôi, không quen biết rất nhiều người, hỏi vài người già, đều nói chưa từng thấy cô trở về, cậu nói, một người đang êm đẹp, sao lại mạc danh kỳ diệu không tìm thấy nữa?”
“Lương Niên, cậu yên tâm đi, cô ấy không phải đứa bé, đã trưởng thành, sao có thể thất lạc được, không phải mắc chứng sợ hãi trước hôn nhân chứ, hiện tại một mình chạy đi điều chỉnh, đợi đến khi cô ấy suy nghĩ cẩn thận, khẳng định sẽ trở lại.” Từ Dung trấn an Thẩm Lương Niên hai câu, lại quay lại chủ đề chính: “Lương Niên, công ty kia của cậu là tớ nhìn cậu làm lên, hơn ba năm tâm huyết, cứ bán như vậy, rất đáng tiếc.”
Nói xong, Từ Dung lại hỏi: “Lương Niên, có phải Lương Niên cậu đã đắc tội người nào đó rồi không, bị người chỉnh, tớ hỏi qua ba tớ, ba tớ nói ông hoàn toàn không tìm hiểu được một chút tin tức, hơn nữa tớ nhớ ba tớ theo chân bọn họ nói chuyện, để cho bên Lương Niên trả tiền chậm một chút, kết quả, đám người kia bình thường nhìn thấy ba tớ giống như là cháu trai, bọn họ nói có quan lớn dặn dò, bọn họ cũng không có biện pháp, còn nói bọn họ không làm chủ được, chuyện lần này thực mẹ nó kỳ quái!”
Thẩm Lương Niên suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Năm nay tớ cũng không giành sinh ý nào với người khác, lại nói, có thể khiến cho ngân hàng thúc giục thanh toán khẳng định sẽ không phải là người thường, người quen biết, trừ các người ra tớ cũng không nhận thức ai.”
“Dựa vào, đây thực con mẹ nó tà khí!” Từ Dung mắng một câu, quay đầu, hỏi Lương Thần ở một bên vẫn luôn trầm mặc không nói gì: “A Thần, cậu có biết tiếng gió gì không?”
Lương Thần khí định thần nhàn ngồi ở chỗ kia, nghe được lời của Từ Dung, vẫn không nhanh không chậm uống hai ngụm rượu, lúc này mới cười khẽ nói: “Sao tôi biết được tiếng gió gì chứ?”
“Aizz, cậu khiêm tốn rồi, thế giới này còn có thể có tiếng gió cậu không biết ư?”
Lương Thần tiếp tục cười: “Cậu cũng đừng chê cười tôi, nếu các người thật muốn biết, ngày mai tôi liền gọi điện thoại cho ông cụ bên nhà, không chừng còn có thể hỏi ra chút gì đó.”