Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 44

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Chỉ là giọng nói của Lương Niên, sao lại nghe khổ sở như vậy?
Anh làm sao vậy?
Cảnh Hảo Hảo muốn mở to mắt nhìn một chút, nhưng lại cảm thấy mí mắt nặng nề, có không động được chút nào.
“Hảo Hảo, em nhất định phải tỉnh lại, sau khi tỉnh lại, anh liền cưới em, mặc kệ phát sinh chuyện gì, mặc kệ trải qua khó khăn gì, anh cũng sẽ không không cần em, anh cũng sẽ cùng nhau đối mặt với em......”
À, cô nhớ rồi, Lương Thần bảo cô đi chia tay với anh, cô nói không nên lời, sau đó liền lái xe ᴆụng vào cây cột lớn, sao cô lại không ૮ɦếƭ chứ? Sao Lương Niên lại ở bên người cô? Chẳng lẽ anh đều đã biết hết tất cả mọi chuyện? Nếu không sao anh lại nói như thế, anh cũng sẽ không không cần cô, sẽ cùng nhau đối mặt với cô?
Chính là...... Anh cùng nhau đối mặt với cô như thế nào?
Anh có thể trêu chọc nổi Lương Thần ư?
Cảnh Hảo Hảo muốn nói cho Thẩm Lương Niên biết, đừng đi đối kháng Lương Thần, anh không thắng được, nhưng cô lại không có một chút khí lực nói chuyện, thậm chí cô còn rất muốn ngủ......
Quên đi, chờ chính mình tỉnh ngủ rồi nói sau.
“Hảo Hảo, anh biết em có thể nghe thấy, anh là Lương Niên, anh còn đang chờ cưới em...... em nhanh tỉnh lại đi......”
Lương Niên nói muốn kết hôn với cô, bảo cô nhanh tỉnh lại, cô nhanh tỉnh lại, nhưng sao cô lại cảm thấy mí mắt chính mình như đổ chì, nặng nề đến hoàn toàn không mở ra được?
Cảnh Hảo Hảo dùng khí lực to lớn mở ra, cuối cùng cũng không làm nên chuyện gì, cô muốn nâng tay lên đi xoa xoa hai mắt của mình, nhưng tay lại như là bị người cầm lấy, hoàn toàn không thể động.
Lương Niên còn đang chờ cưới cô đây, Cảnh Hảo Hảo quả thực đều sắp vội đến muốn ૮ɦếƭ, cảm thấy toàn thân chung quanh chính mình đều đau đớn, đau đến cả người đổ mồ hôi lạnh, đến cuối cùng, cô không nhịn được, liền kìm lòng không đậu hừ hừ ra tiếng.
......
Ngay tại lúc Lương Thần vội vàng gấp gáp bất an, đột nhiên nghe được bên tai của mình truyền đến một đạo tiếng khe khẽ như có như không.
Anh nghĩ đến chính mình nghe lầm, nhất thời ngừng hô hấp lại, qua một lúc không lâu lắm, lại là một tiếng ngâm rên truyền đến.
Lương Thần chợt ngẩng đầu, nhìn thấy trên mặt Cảnh Hảo Hảo tái nhợt che kín mồ hôi, mi tâm nhẹ nhàng nhăn lại, bộ dáng như là rất khó chịu.
Lương Thần vươn tay, nhẹ nhàng xoa xoa mặt của cô, thấp giọng hô một câu:“Hảo Hảo?”
......
Sao Lương Niên lại thay đổi giọng nói rồi?
Còn biến thành giọng nói người cô ghét nhất kia.
Chẳng lẽ anh ta đang ở bên cạnh mình.
Cô không muốn nhìn thấy anh...... Cô vẫn tiếp tục ngủ thôi......
Nhưng mà, sao lại có tiếng đập cửa truyền đến chứ?
Sau đó có giọng nói xa lạ truyền đến: “Thần thiếu gia, bác sĩ Trương đã đến.”
“Nhanh, nhanh lên, vừa rồi cô ấy có phản ứng, còn phát ra tiếng, nhanh kiểm tra cho cô ấy, nhìn xem có phải cô ấy đã tỉnh lại rồi không?”
Thật đáng ghét, cô chán ghét ૮ɦếƭ giọng nói này, sao anh ta còn đang nói chuyện.
Nhưng mà, Lương Niên cũng ở đây, cô vẫn liếc mắt nhìn Lương Niên một chút đi?
Cảnh Hảo Hảo nghĩ, liền miễn cưỡng mở mắt một chút, nhưng mà, đập vào mắt lại là vài người mặc áo blouse trắng, vây quanh thân thể của cô, cầm ngọn đèn sáng ngời chiếu cô, nhích tới nhích lui ở trên thân thể của cô, ngay sau đó cô liền nhìn thấy một người cầm một ống tiêm dài nhỏ đi tới, sau đó cổ tay của cô liền truyền đến đau đớn nhỏ bé, không bao lâu sau, trên dưới toàn thân cô không có một chút tri giác, sau đó nữa, cô liền không có chút ý thức nào nữa......
Giải phẫu lần thứ hai của Cảnh Hảo Hảo rất thành công, thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, chỉ là người vẫn còn đang trong cơn hôn mê.
Bệnh viện nhiều người hỗn tạp, cho dù là phòng bệnh vip, cũng sẽ có không ít người đi qua hành lang, Lương Thần ở ngày thứ ba sau khi tình huống Cảnh Hảo Hảo ổn định, trực tiếp làm thủ tục xuất viện, phái người đưa cô đến biệt thự giữa sườn núi, còn cố ý giữ bác sĩ Trương đón từ Bắc Kinh cả đêm ở lại thành phố Giang Sơn, mỗi ngày phái tài xế đón ông đến biệt thự giữa sườn núi làm kiểm tra cho Cảnh Hảo Hảo, còn phân phó toàn bộ người hầu của biệt thự, toàn thể chiếu cố Cảnh Hảo Hảo toàn bộ hai mươi tư tiếng.
Mỗi ngày Lương Thần vẫn đi công ty bận rộn như cũ, chỉ là bảo thư ký đẩy toàn bộ xã giao buổi tuối của anh xuống, sớm trở về biệt thự giữa sườn núi một chút.
Cơm chiều cũng giống như trước, Lương Thần ăn một mình, sau khi ăn xong, liền nhốt chính mình ở phòng sách, gian phòng ngủ kia của anh để Cảnh Hảo Hảo ở, cho nên ban đêm, Lương Thần liền dứt khoát ngủ lại ở phòng sách, thoạt nhìn tuyệt không quan tâm với Cảnh Hảo Hảo hôn mê bất tỉnh kia.
Người hầu trong biệt thự, đáy lòng đều có chút kỳ quái, đây là người phụ nữ đầu tiên Thần thiếu gia mang về, hiện tại xảy ra tai nạn xe cộ, sao Thần thiếu gia lại hoàn toàn không có chút bộ dáng khẩn trương quan tâm?
Thời gian đảo mắt đã qua hơn nửa tháng, Cảnh Hảo Hảo vẫn không có tỉnh lại.
Ngày đó Lương Thần về nhà, Trương bác sĩ vừa mới tới đây làm xong kiểm tra cho Cảnh Hảo Hảo, chuẩn bị rời đi.
“A Thần, tan việc?” Quan hệ của bác sĩ Trương và ông nội Lương Thần vô cùng tốt, xem như nhìn Lương Thần lớn lên, thấy anh trở về, liền cười ha ha lên tiếng chào hỏi.
“Vâng, chú Trương.” Lương Thần để chìa khóa xe xuống, lên tiếng chào hỏi bác sĩ Trương, sau đó hỏi: “Sao cô ấy còn chưa tỉnh lại?”
“Cô gái nhỏ không có gì trở ngại, chỉ là tai nạn xe cộ làm cho mất máu quá nhiều, tạo thành hôn mê, thuộc loại hiện tượng bình thường. Ước chừng thời gian, khoảng mấy ngày nay sẽ tỉnh.”
Trên mặt Lương Thần không có biểu tình gì quá lớn, gật gật đầu, sau đó còn nói: “Ở lại ăn cơm tối đi?”
“Không được......” Bác sĩ Trương vừa nói, vừa đi ra ngoài cửa: “A Thần, cháu chuẩn bị khi nào thì mang cô gái nhỏ trên lầu kia về nhà cũ, lão thủ trưởng chính là mỗi ngày nhắc tới cháu không chịu kết hôn, lúc trước chú còn đi qua đo huyết áp cho ông ấy, ông ấy còn nói, đã lâu không gặp cháu, cũng không biết hiện tại cháu đã quen bạn gái chưa.”
“...... Chú cũng đừng nói với ông ấy, nơi này của cháu có một cô gái, cô gái kia rất nhát gan, nếu như bị bọn họ biết, mỗi ngày từng người chạy tới chỗ này của cháu, không chừng hù dọa chuyện tốt thành chuyện xấu.”
Bác sĩ Trương nghe xong lời nói của Lương Thần, nở nụ cười ha ha hai tiếng, nói:“Cháu cũng đã trưởng thành, cảm thấy thích hợp, liền vội vàng tính toán một chút.”
“Tính cái gì ạ.” Lương Thần nghe câu này, cũng không biết làm sao, liền nhịn không được nở nụ cười: “Trước hết cứ như vậy đã."
Bác sĩ Trương cười lên xe: “Được rồi, chú đi tước.”
Lương Thần đứng ở cửa, gật đầu, nói một tiếng: “Gặp sau.”
Lương Thần vẫn nhìn đến khi xe rời đi, lúc này mới xoay người vào phòng, đi tắm trước một cái, sau đó xuống lầu ăn cơm chiều, cùng giống như trước, vẫn chui vào phòng sách, cũng không đi ra nữa.
Chỉ là, đến nửa đêm, lúc toàn bộ biệt thự lâm vào một mảnh im lặng, Lương Thần lại đi ra từ trong phòng sách.
Đẩy cửa phòng ngủ chính ra, anh liếc mắt một cái liền có thể nhìn đến Cảnh Hảo Hảo nằm im lặng ở trên giường, còn có một người hầu nằm úp sấp coi chừng ở bên cạnh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc