Lương Thần mặt không chút thay đổi nói: “Đi báo cái thù mà em không có chút để ý kia!”
Nói xong, Lương Thần liền báo một biển số xe với điện thoại vừa tiếp thông kia: “Giúp tôi điều tra một chút, hiện tại chiếc xe đó ở nơi nào?”
Lương Thần cách năm phút đồng hồ, liền chặt đứt điện thoại, ý bảo Cảnh Hảo Hảo ngồi vững trên xe, đạp xe, chở Cảnh Hảo Hảo đến khúc cua đường phía trước, sau đó cưỡi đi.
......
Cảnh Hảo Hảo thật sự cho là, chính mình phản kích Hà Nam Nam đã đủ ngoan độc, nhưng đợi khi cô nhìn thấy phản kích của Lương Thần, cô mới phát hiện, chính mình thật sự là gặp sư phụ.
......
Lương Thần chở Cảnh Hảo Hảo, một lần nữa chạm mặt với Hà Nam Nam, con có bạn trai của cô ta ở trong một cửa hàng bán đồ xa xỉ ở phố Tô Châu.
Lúc Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo tới nơi, cửa hàng xa xỉ phẩm kia, đứng Tô Tiểu Tả quần áo tươi sáng, phía sau cô ấy, đứng một loạt đàn ông mặc tây trang màu đen, vẻ mặt nghiêm túc.
Tô Tiểu Tả nhìn thấy Lương Thần, lập tức tươi cười chân thành tiến lên: “Lương tổng, Cảnh tiểu thư.”
Sắc mặt Lương Thần lãnh đạm lên tiếng chào hỏi, Tô Tiểu Tả lập tức tiến lên, thay Lương Thần kéo cửa thủy tinh xa xỉ phẩm ra.
Cửa đứng hai gã đàn ông tây trang màu đen, còn lại vài người, dẫn đầu đi vào trong cửa hàng xa xỉ phẩm, chia ra đứng ở hai bên, sau đó, Tô Tiểu Tả mới dẫn Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo đi vào trong tiệm.
Lương Thần hoàn toàn không có mang theo Cảnh Hảo Hảo đi trước quầy xem những xa xỉ phẩm này, mà là trực tiếp mang theo Cảnh Hảo Hảo, đi đến đến phòng nghỉ ngơi ngồi xuống.
Tô Tiểu Tả không biết nói một câu gì với nhân viên bán hàng, chưa đến một lát, quản lý cửa hàng xa xỉ phẩm vội vàng đi tới đây, đứng ở trước mặt Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo, cúi đầu cúi người vẻ mặt nịnh hót.
Từ đầu đến cuối, Lương Thần đều không có mở miệng nói một câu, chỉ bưng cà phê, không nhanh không chậm uống, khóe mắt nâng lên, xẹt qua mọi người nhìn anh và Cảnh Hảo Hảo, còn có mười vệ sĩ tây trang màu đen mặt không chút thay đổi đứng ở trong ngoài cửa hàng xa xỉ phẩm, khe khẽ nói nhỏ, sau đó thoáng nhìn qua Hà Nam Nam và bạn trai cô ta ở trong đó, lúc này Lương Thần mới chậm rãi cầm cà phê trong tay, đặt ở trên bàn, mở miệng, nói với quản lý cửa hàng xa xỉ phẩm: “Suy nghĩ một cái giá hợp lý, hôm nay tôi muốn bao hết cửa hàng mặt tiền này, cho một mình bạn gái tôi đi dạo.”
Tổng giám đốc trố mắt hai giây, lúc này mới hiểu được những lời này của Lương Thần rốt cuộc là hàm nghĩa gì, anh ta nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh mở miệng với Lương Thần, nói: “Vâng, Lương tổng.”
Sau đó, tổng giám đốc liền phân phó nhân viên bán hàng, xin lỗi với khách hàng, dọn dẹp hiện trường.
Giọng nói Lương Thần, không nhẹ không nặng, nhưng mọi người trong cửa hàng xa xỉ phẩm yên tĩnh, vẫn là nghe rành mạch được những lời này ở trong tai.
Hà Nam Nam trợn mắt há hốc mồm nhìn Lương Thần, hoàn toàn không thể tin nổi, người đàn ông ta từng muốn theo đuổi, lại có thể đến đây, thay Cảnh Hảo Hảo dọn dẹp hiện trường!
Đến ngay cả Cảnh Hảo Hảo, cũng có chút kinh ngạc xoay qua, nhìn về phía Lương Thần.
Trên mặt tuấn tú cao nhã của Lương Thần, mang theo một tầng sáng rọi xa cách đạm mạc, giống như là một chuyện rất bình thường, sắc mặt không thay đổi bưng cà phê trên bàn lên, chậm rãi nhấp một ngụm, sau đó nâng mí mắt lên, nhìn lướt qua Hà Nam Nam sắc mặt khó coi cách đó không xa, sau đó như là nghĩ tới cái gì, trực tiếp mở miệng với quản lý vội vàng dọn sạch hiện trường cửa hàng xa xỉ phẩm, nói: “Quên đi, vì tránh cho về sau bạn gái tôi mỗi lần đi dạo phố đều phải dọn sạch hiện trường, dứt khoát như vậy đi, anh suy nghĩ một cái giá hợp lý, từ giờ trở đi, cửa hàng này sẽ là sản nghiệp dưới danh nghĩa của tập đoàn Giang Sơn.”
“Quên đi, vì tránh cho về sau bạn gái tôi mỗi lần đi dạo phố đều phải dọn sạch hiện trường, dứt khoát như vậy đi, anh suy nghĩ một cái giá hợp lý, từ giờ trở đi, cửa hàng này sẽ là sản nghiệp dưới danh nghĩa của tập đoàn Giang Sơn.”
Tập đoàn Giang Sơn...... Hà Nam Nam nghe bốn chữ như thế, trên mặt xinh đẹp nhất thời không hề có huyết sắc.
Lúc trước, cô ta còn nói với người đàn ông cô ta cảm thấy diện mạo xuất sắc này, bộ dạng anh có chút giống với Lương Thần - tổng tài tập đoàn Giang Sơn.
Nhưng cô ta nghĩ như thế nào, cũng không nghĩ tới, người đàn ông cưỡi xe đạp, mỗi ngày bất chấp mưa gió chờ ở cửa trường học, tuy rằng tướng mạo xuất chúng, rất thu hút tầm mắt người, nhưng làm cho người ta cảm thấy điều kiện bình thường kia, lại có thể là “Thiếu niên thiên tử” mây mưa thất thường, một tay che trời của thành phố Giang Sơn,
Cảnh Hảo Hảo ngồi ở bên cạnh Lương Thần, sau khi nghe được câu thứ hai của Lương Thần, ước chừng đợi nửa phút, mới hồi thần, cô theo bản năng nghiêng đầu, liền mở miệng nói với Lương Thần, sắc mặt Lương Thần lại ung dung giành trước cô một bước, mở miệng, nói với quản lý cửa hàng xa xỉ phẩm: “Về phần giá tiền, anh nói với thư ký của tôi là được.”
Nói xong, Lương Thần liền nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Tô Tiểu Tả khéo léo đứng nghiêm chỉnh ở một bên.
Tô Tiểu Tả lập tức sáng tỏ lễ phép cười cười với quản lý cửa hàng xa xỉ phẩm: “Chúng ta đi văn phòng ngài bàn giá thu mua một chút đi.”
......
Lương Thần chờ Tô Tiểu Tả và quản lý cửa hàng xa xỉ phẩm rời khỏi đại sảnh mua sắm, lúc này Lương Thần mới sửa sang lại quần áo một chút, mang theo Cảnh Hảo Hảo đứng lên, làm bộ như đúng lúc nhìn thấy Hà Nam Nam đang bị nhân viên bán hàng dùng vẻ mặt xin lỗi nói “Thực xin lỗi” tiễn ra khỏi cửa hàng xa xỉ phẩm, có chút kinh ngạc lên tiếng nói: “Hảo Hảo, đây không phải bạn học của em ư? Sao lại không lên tiếng chào hỏi?”
Cảnh Hảo Hảo đứng ở tại chỗ không hề động, Lương Thần lại vươn tay, đẩy Cảnh Hảo Hảo một phen, đẩy cô đến trước mặt Hà Nam Nam, Cảnh Hảo Hảo đành phải kiên trì mở miệng, chào hỏi một tiếng: “Hà Nam Nam, thật trùng hợp.”
Hà Nam Nam nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, cánh môi run rẩy nửa ngày, mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Thật sự là trùng hợp.”
Cảnh Hảo Hảo còn chưa có mở miệng nói chuyện, Lương Thần đã chậm rãi từ từ đi đến bên cạnh cô, ánh mắt nhìn cũng không có liếc mắt nhìn Hà Nam Nam Hà Nam Nam, nói với Cảnh Hảo Hảo: “Hảo Hảo, luôn nhìn thấy người bạn học này của em, nhưng đến hiện tại, cũng không biết tên của cô ta là gì......”
Cảnh Hảo Hảo nghĩ, đối với một người từng quấn quýt chặt lấy theo đuổi một người khác thật lâu mà nói, đến cuối cùng đối phương lại có thể ngay cả tên của mình cũng không biết, vậy thật đúng là đả kích!
Lương Thần cố tình gậy ông đập lưng ông, đánh trả lại, tuyệt đối không lưu tình chút nào, nửa đoạn trước ngữ khí nói không nóng không lạnh, không mặn không nhạt, lúc nói xong lời cuối cùng “Tên là gì”, cố ý cắn nặng âm một chút, làm cho người ta trong nháy mắt hiểu được, ý tứ hàm xúc châm chọc trong lời nói của anh, nồng đậm mười phần.
Cảnh Hảo Hảo rõ ràng thấy, sắc mặt Hà Nam Nam một trận xanh, một trận trắng.
Nhưng mà, Lương Thần giống như hoàn toàn không nhìn thấy mặt mũi người đối diện đã sắp không nhịn được, vẫn là một bộ dáng nho nhã lễ độ, mang theo vài phần chân thành mở miệng, nói với Cảnh Hảo Hảo: “Hảo Hảo, em không nên giới thiệu bạn học của em cho anh một chút sao?”
Sao Cảnh Hảo Hảo có thể không biết Lương Thần đây là đang giả vờ, nhưng cô vẫn rất phối hợp mở miệng, nghiêm trang giới thiệu với Lương Thần, nói: “Cô ấy tên là Hà Nam Nam, vị bên cạnh cô ấy là bạn trai của cô ấy.”