Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 370

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Đây là sau khi hai người chia tay, lần đầu tiên ở chung một chỗ lâu như vậy.
Ai cũng không có mở miệng nói cùng một chỗ với đối phương.
Mắt thấy thân thể Lương Thần càng ngày càng tốt, trong bệnh viện đã thông báo qua vài ngày nữa anh liền có thể xuất viện, tâm tình của Lương Thần cũng càng ngày càng trở nên hỏng bét.
Anh thực hy vọng phương thức ở chung như thế ngoại đào viên ở trong bệnh viện với Cảnh Hảo Hảo lâu thêm một chút.
Anh có chút đoán không ra tâm tư Cảnh Hảo Hảo, anh cũng không xác định, sau khi mình và cô rời khỏi bệnh viện, có phải liền có thể không còn liên quan giống như trước khi chia tay không?
Nhưng Cảnh Hảo Hảo cố tình rất khác với anh, nhìn thấy anh khỏi hẳn, rốt cục có thể xuất viện, cả người lại trở nên đặc biệt vui vẻ.
Gần đây, Lương Thần ở trong bệnh viện, vẫn đều là một mình Cảnh Hảo Hảo phụng bồi, cho nên thật sự là rất ít phiền toái hai quản lý kia.
Tuy rằng gần như không có ai biết Lương Thần nằm viện, nhưng Từ Dung, trợ lý và Tô Tiểu Tả của Lương Thần, mỗi lần đến đều mang theo hoa tươi, hoa quả.
Cho nên xế chiều ngày xuất viện, Cảnh Hảo Hảo liền sửa sang lại hoa quả và hoa tươi giống như có thể xếp thành núi nhỏ kia.
Lương Thần phê duyệt xong một phần văn kiện cuối cùng, có chút mệt mỏi xoa nhẹ mi tâm của mình một chút, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo vẫn bận rộn với đám hoa tươi và thuốc bổ đó cho đến bây giờ còn chưa yên tĩnh, nhịn không được lên tiếng hỏi: “Em vẫn giày vò những thứ kia làm cái gì?”
Bởi vì hoa quả mua quá nhiều, hai người cô và Lương Thần hoàn toàn ăn không hết, có vài thứ đã bị hư.
Cảnh Hảo Hảo chọn lựa hoa quả tốt ra, vừa bày trái cây vào trong rổ, vừa nói: “Ném những hoa quả này thì rất đáng tiếc, ngày mai lúc xuất viện, em tặng những hoa quả này cho quản lý làm tạ lễ.”
Vừa nghe đến hai chữ “Xuất viện” này, đáy lòng Lương Thần không thoải mái một trận, có chút không yên lòng “ừm” một tiếng, nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo đang bận rộn với một đống hoa quả, ánh mắt trở nên có chút hoảng hốt.
Cảnh Hảo Hảo vẫn giày vò đến khi y tá đưa bữa tối tới, mới làm xong những hoa quả này.
Lương Thần nằm ở trên giường bệnh, một bàn tay khoát lên trên trán của mình, trợn tròn mắt, nhìn trần nhà, không biết suy nghĩ cái gì.
Cảnh Hảo Hảo đặt cơm tối y tá đưa tới ở trên bàn cơm, sau đó bước đi đến bên người Lương Thần, kêu anh rời giường đi rửa tay, ăn cơm tối.
Lương Thần lại nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo, trực tiếp nhắm hai mắt lại.
Cảnh Hảo Hảo bị Lương Thần làm cho có chút mạc danh kỳ diệu, nhíu mi tâm lại, sau khi cẩn thận suy nghĩ một lúc lâu, cũng không nghĩ tới rốt cuộc mình đã làm gì chọc anh mất hứng.
Từ sau khi Lương Thần bị thương vì cô, cô đối với Lương Thần vẫn rất áy náy, cho nên liền vươn tay, lôi kéo cánh tay anh: “Alo.”
Lương Thần vẫn là tư thái thờ ơ.
Cảnh Hảo Hảo vểnh môi, cuối cùng xoay người đi vào toilet, trước rửa tay của mình, sau đó cầm khăn lông ướt đi ra, lau tay cho Lương Thần, lau khô cho anh, sau đó đặt khăn mặt tới một bên, nói: “Đứng lên, ăn cơm.”
Lần này Lương Thần dứt khoát trực tiếp xoay người, cho Cảnh Hảo Hảo một bóng lưng.
Vẻ mặt Cảnh Hảo Hảo mờ mịt nhìn cái ót của anh trong chốc lát, vươn tay, chọc chọc bờ vai của anh: “Lương Thần, anh đang mất hứng sao?”
Lương Thần vẫn trầm mặc.
“Nhưng, vì sao anh lại mất hứng chứ?”
“......”
“Anh không nói cho em biết, em cũng không biết.”
“......”
“Chúng ta ăn cơm trước được không, lát nữa thức ăn sẽ nguội rồi.”
“......”
Cảnh Hảo Hảo liên tục nói nhiều câu như vậy, Lương Thần vẫn luôn không có cho cô trả lời thuyết phục, cuối cùng cô cũng rõ ràng ngậm miệng lại.
Hai người cứ trầm mặc nôn khí như vậy.
Cảnh Hảo Hảo biết Lương Thần đây là mất hứng, nhưng cô lại không rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Cảnh Hảo Hảo vốn nghĩ, mặc kệ Lương Thần, đợi lát nữa anh đói bụng khẳng định sẽ tự mình đứng lên ăn, nhưng khi cô nhìn thấy đồng phục bệnh nhân Lương Thần mặc trên người, đáy lòng của cô lập tức trở nên mềm nhũn, lại vươn tay, bắt lấy cánh tay Lương Thần, nói: “Đồ ăn thật sự sắp nguội rồi......”
Thật ra Lương Thần chính là bởi vì sắp xuất viện nên tâm tình không tốt, không phải anh kiểu cách, anh là thật sự rất hưởng thụ cảm giác Cảnh Hảo Hảo quay chung quanh anh như vậy.
Nhưng Cảnh Hảo Hảo đột nhiên không nói, đáy lòng anh lập tức trở nên khẩn trương lên.
Vào lúc anh nghĩ chính mình có nên xoay người đi dỗ Cảnh Hảo Hảo không, anh cảm giác được cánh tay mình bị ngón tay mềm mại của cô bắt lấy, giống như là cô nhẹ nhàng bưng lấy tim của anh, khiến cho khóe môi anh đưa lưng về phía Cảnh Hảo Hảo, nhịn không được liền nâng lên.
Anh nghe được lời nói của Cảnh Hảo Hảo, lập tức thu hồi tươi cười, mặt kéo căng, không lên tiếng.
Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy chính mình dỗ dành thế nào, người đàn ông này đều không ăn, cô liền phồng má suy nghĩ trong chốc lát, sau đó vòng vo xoay chuyển, ngữ điệu mềm nhẹ mở miệng nói: “Lương Thần, em đói bụng......”
Âm trong lời nói của Cảnh Hảo Hảo còn chưa rơi xuống, Lương Thần lập tức ngồi dậy từ trên giường: “Chúng ta ăn cơm đi.”
Động tác của anh vừa nhanh lại lưu loát, Cảnh Hảo Hảo ngồi ở một bên sợ tới mức nhảy dựng, sau đó Cảnh Hảo Hảo liền có chút dở khóc dở cười câu khóe môi một chút.
Người đàn ông này...... Nếu đã giận dỗi, sao còn giận dỗi không kiên quyết như vậy?
......
Ăn xong cơm tối, Cảnh Hảo Hảo gọi y tá tới bưng đồ ăn xuống.
Bởi vì sáng sớm hôm sau sẽ xuất viện, cho nên buổi tối, bệnh viện an bài cho Lương Thần một kiểm tra toàn thân.
Lúc kiểm tra chấm dứt, đã là chín giờ tối, Cảnh Hảo Hảo đếm ra mấy viên thuốc hầu hạ Lương Thần uống, sau đó liền tắt đèn, leo lên giường, nằm ở bên người anh.
Giường trong gian phòng bệnh này của Lương Thần, chiều rộng một mét năm, hai người ngủ vừa vặn.
Lúc ban đầu, Cảnh Hảo Hảo là ngủ ở trên sô pha, hoặc là ghé vào bên giường, sau đó Lương Thần có thể xuống giường, liền thừa dịp ban đêm cô ngủ, ôm cô trở về trên giường bệnh của anh.
Nhiều lần, Cảnh Hảo Hảo phát hiện mỗi lần nửa đêm Lương Thần đều chờ chính mình ngủ thi*p đi, liền bế cô lên giường, mới bằng lòng đi vào giấc ngủ, cô vì chăm sóc giấc ngủ của anh, sau đó dứt khoát trực tiếp vào lúc đi ngủ, leo lên giường bệnh của anh, cùng anh đi vào giấc ngủ.
Bởi vì ngày hôm sau sẽ xuất viện, Lương Thần thấp thỏm không yên, ở bên người Cảnh Hảo Hảo, vẫn lăn qua lộn lại không ngừng.
Nhiều lần lúc Cảnh Hảo Hảo sắp đi vào giấc ngủ, đều bị anh chuyển động đến tỉnh lại, cuối cùng Cảnh Hảo Hảo mở to mắt, nhìn Lương Thần, nói: “Không thoải mái chỗ nào à?”
“Không.”
“Vậy đi ngủ sớm một chút đi, sáng mai còn phải làm thủ tục xuất viện.”
Lần này Lương Thần trực tiếp không có trả lời, một lát sau, lại lật người một cái.
Cảnh Hảo Hảo lại mở to mắt, nhìn về phía Lương Thần, lại đối diện với tầm mắt của anh.
Ánh mắt của cô, trong suốt thấy đáy, mang theo một chút sương mù nhàn nhạt, nhiễm ánh sáng dịu dàng, trong nháy mắt Lương Thần nhìn thấy liền bị hấp dẫn vào bên trong, tâm tình nóng nảy vừa rồi, cũng tiêu tán theo.
Anh thẳng tắp nhìn chằm chằm ánh mắt của cô trong chốc lát, sau đó mặt hướng về phía mặt của cô, càng dựa vào càng gần, cuối cùng chậm rãi chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn của cô, sau đó cánh môi, liền dừng ở trên mắt của cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc