Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 365

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Cô còn hiểu được, Lương Thần nhìn như để cho cô đi tìm người cứu hai người bọn họ, kỳ thật, mục đích cuối cùng, chỉ là vì cứu cô.
Vào lúc xe xuất hiện tình huống đó, suy nghĩ đầu tiên của Lương Thần chính là bảo vệ cô ở trong lòng anh.
Lúc rơi xuống, anh vẫn luôn gắt gao đặt cô ở trong иgự¢ anh.
Hiện tại, gần đến bờ vực sinh tử, anh vẫn suy nghĩ cho cô như trước.
Cảnh Hảo Hảo khống chế không để nước mắt mình rơi xuống, cô muốn để cho mình làm theo tâm ý của anh, làm như cái gì cũng không biết đi tìm người cứu anh.
Thật lâu sau Cảnh Hảo Hảo mới rời khỏi Lương Thần thần, bởi vì hôn môi, hai gò má của người đàn ông hơi trở nên có chút đỏ hồng, Cảnh Hảo Hảo nhìn khóe mắt của anh, liền nói: “Em sẽ nhanh chóng trở lại.”
Lương Thần gật gật đầu, khóe môi nâng lên một chút ý cười, ánh mắt anh mang theo một chút tham lam nhìn Cảnh Hảo Hảo, giống như là hận không thể một lần nhìn đủ cô.
Cảnh Hảo Hảo mấp máy môi, liền đi ra khỏi xe, trực tiếp đóng cửa xe, đi về phía sườn núi.
Cảnh Hảo Hảo đi thật nhanh, cô không dám dừng lại, cô cảm giác được cánh tay mình càng ngày càng đau, nhưng cô lại không rảnh bận tâm.
Cùng với đi đường, cô cảm giác được thủy tinh chuyển động trong máu thịt của mình, càng đâm cắt đau hơn, Cảnh Hảo Hảo dứt bước chân, trực tiếp vươn tay, cầm lấy đoạn thủy tinh lộ ra gần một nửa, trực tiếp rút nó ra.
Máu phun lên mặt cô, chảy tí tách càng mạnh.
Cảnh Hảo Hảo xé lung tung một đoạn váy, trực tiếp dùng sức buộc lên cánh tay của mình, để cho vết máu chảy chậm một chút, sau đó liền cắn chặt răng đi lên trên.
Bước chân của cô đi rất vội vàng, không dám ngừng lại chút nào, bởi vì cô biết, lúc này mỗi một phút mỗi một giây, đều sẽ liên quan đến sinh mạng của người đàn ông kia.
Anh muốn để cho cô sống tiếp, cô cũng muốn để cho anh sống tiếp.
Cô làm như không có chuyện gì rời đi như vậy, mục đích không phải vì cứu bản thân, mà là muốn dùng thời gian ngắn nhất, tìm người tới, đến giúp cô cứu anh.
Cảnh Hảo Hảo sợ hãi lúc chính mình trở về, tìm không thấy chỗ Lương Thần, vừa đi, vừa kéo quần áo xuống, buộc chặt ở trên thân cây lưu lại ký hiệu.
Sau khi rút thủy tinh, máu của Cảnh Hảo Hảo một đường tí tách không ngừng, có thể bởi vì mất máu, cô cảm thấy đầu óc của mình có chút choáng váng.
Nhưng dưới đáy lòng cô vẫn nói với chính mình, sinh mệnh Lương Thần đang buộc ở trên người cô, anh trăm ngàn lần không thể có chuyện gì.
Nếu anh thật sự bởi vì cô xảy ra chuyện không may gì, Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến đây, liền không dám tiếp tục nghĩ nữa.
Trong rừng cây thực im lặng, Cảnh Hảo Hảo cố gắng chống đỡ đi một lát, sau đó mơ hồ nghe được tiếng còi xe, cô nhất thời có tinh thần, hoàn toàn không để ý thân thể của mình có thể chống đỡ được hay không, cứ như vậy cùng sử dụng tay chân một đường leo lên trên.
Lúc Cảnh Hảo Hảo đang cảm thấy hoa cả mắt, đột nhiên liền thấy được ánh sáng, trên mặt cô nở rộ ra một chút tươi cười, một hơi đi đến bên cạnh đường cao tốc, sau đó cũng không để ý hai chân mình như nhũn ra, cứ như vậy chật vật không chịu nổi chui từ dưới lan can tới đây, đứng ở ven đường, liều lĩnh giơ tay lên, vẫy tay với chiếc xe lái tới nơi xa.
Cuối cùng là một chiếc xe bình thường đại chúng, dừng ở trước mặt Cảnh Hảo Hảo, hạ cửa kính xe xuống, Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy bên trong ngồi ba nam một nữ, cô cũng không để ý chào hỏi, chỉ mở miệng, liền đi thẳng vào chủ đề: “Cầu xin các người cứu cứu người, phía dưới có người lật xe bị trọng thương, không thể động.”
Người đàn ông ngồi trên ghế cạnh tài xế, nhìn thấy làn váy Cảnh Hảo Hảo kéo rơi hơn phân nửa, trên một cánh tay đều là máu, lập tức cầm lấy di động gọi 110, sau đó liền nói với cô gái ngồi phía sau: “Cậu ở trong này cùng vị tiểu thư này chờ xe cứu thương, chúng ta đi xuống cứu người.”
“Tớ nhớ rồi, phía sau xe có một xe lăn gấp, cầm cái đó đi, người bị thương không thể tùy tiện di chuyển, cẩn thận càng nghiêm trọng hơn.”
“Còn có hiện tại trời tối, phía dưới ánh sáng không tốt, nhớ cầm theo đèn pin.”
Ba người đàn ông vừa nói, đẩy cửa xe ra xuống xe, chuẩn bị bay qua lan can đi xuống.
Cảnh Hảo Hảo vội vàng đuổi theo.
Trong đó có một người đàn ông nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo, nhịn không được nói: “Tiểu thư, hiện tại trạng thái của cô kém như vậy, vẫn là ở lại phía trên đi, chúng tôi đi xuống là được rồi.”
“Tôi sợ các người không biết đường, ta mang các người đi đi.” Bây giờ Cảnh Hảo Hảo làm sao quản được mình có thể chống đỡ được hay không, cô thầm muốn dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống, cứu Lương Thần từ bên cạnh bờ sinh tử trở về, tiếng nói của cô vừa mới nói xong, cả người liền chui qua lan can, dẫn đầu đi xuống dưới.
Xuống sườn núi dễ hơn leo lên sườn núi rất nhiều, Cảnh Hảo Hảo vừa đi, vừa tìm kiếm ký hiệu mình đã làm, cô nắm đèn pin, vẫn vừa đi vừa xem, cuối cùng rốt cục lúc nhìn thấy xe, tốc độ tim đập của cô trở nên đặc biệt nhanh hơn.
......
Lương Thần cứ lẳng lặng vùi ở trong xe như vậy, nhìn thân ảnh Cảnh Hảo Hảo rất nhanh biến mất ở trong tầm nhìn của mình, biến mất ở sau rừng cây xanh, sau đó anh mới dám phát ra tiếng kêu rên bởi vì đau đớn mang đến.
Anh hơi giật giật thân thể, nâng tay lên, sờ sờ về phía sau, phát hiện xúc giác trong tay đều là ẩm ướt.
Lúc này sắc trời đã tối đen, anh nhìn không thấy một chút ánh sáng, toàn bộ rừng cây im lặng không có một chút tiếng vang, nhưng Lương Thần lại biết, xúc giác ướt sũng trên tay anh, đều là máu chảy ra từ cơ thể anh.
Cô gái ngốc kia, thật đúng là dễ lừa gạt, cứ như vậy liền đi rồi.
Thật ra rất muốn, vào lúc có thể là thời gian cuối cùng của sinh mạng, có thể khiến cho cô tránh xa khỏi mình.
Nhưng vừa nghĩ đến cô gái ngốc kia liền sẽ đỏ hốc mắt lên, thật đúng là có chút mâu thuẫn.
Thật ra thì không có ai không sợ ૮ɦếƭ, lúc ban đầu anh tỉnh lại, khi nhận thấy được chính mình bị thương nghiêm trọng như vậy, đáy lòng anh cũng có chút hốt hoảng.
Thực hỏng bét, từ nay về sau không thể ở nơi này yêu cô nữa.
Thực không xong, từ nay về sau không bao giờ có thể im lặng không tiếng động chú ý cô nữa.
Càng không xong là, tám giờ rưỡi vĩnh viễn của anh, còn chưa có tặng cho cô.
Suy nghĩ một chút, chuyện tiếc nuối, thật đúng là nhiều......
Nhưng hiện tại, anh lại phát hiện, chính mình lại có thể bình tĩnh lại.
Anh trợn tròn mắt, nhìn thế giới tối đen, nghĩ lại từng chút từng chút những gì mình đã trôi qua.
Sau đó anh mới phát hiện, thế giới của anh, là sau khi có Cảnh Hảo Hảo, mới có màu sắc.
Sau đó, anh mới hiểu được, thứ tình yêu này, thật ra vĩnh viễn đều là đắng cay nhiều hơn ngọt ngào.
Trước kia , anh khinh thường tình yêu.
Anh cũng không hiểu rốt cuộc tình yêu là cái gì.
Đến hiện tại, anh mới biết được, thật ra, thế giới lớn, núi sông vạn dặm, tình yêu, chỉ là tồn tại vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Lương Thần nghĩ đến đây, nhịn không được nâng tay lên, dùng đầu ngón tay dính đầy máu, chậm rãi viết mấy chữ ở trên vách xe.
Đợi đến khi ngày tốt cảnh đẹp, Giang Sơn......
Anh chỉ viết mấy chữ như vậy, cả người đột nhiên liền không có khí lực, ngón tay chậm rãi rơi xuống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc