Lương Thần nhìn chằm chằm thân ảnh Cảnh Hảo Hảo biến mất ở cửa phòng tắm, lúc này mới chậm rãi xoay người, đi thong thả đến trước điện thoại riêng, gọi điện thoại cho người hầu dưới lầu, phân phó người hầu lên lầu dọn dẹp mảnh vụn CD trên thảm.
......
Đây là lần thứ ba Cảnh Hảo Hảo tiến vào phòng tắm của Lương Thần, tất cả trang hoàng kiểu Âu thuần chánh, khí phách cao quý, bốn phía đều là gương lớn khắc hoa chung quanh.
Cảnh Hảo Hảo nhìn chính mình trong gương, phát ngốc một lúc lâu, lúc này mới hoàn hồn, nâng tay lên, bắt đầu ૮ởเ φµầɳ áo của mình.
Chuyện cho tới bây giờ, cho dù đáy lòng của cô kháng cự hơn nữa, cô đã không còn đường có thể đi, cũng không có đường thối lui.
Cảnh Hảo Hảo chân trần, chậm rãi tiến vào dưới vòi sen, nâng tay lên, mở vòi sen ra.
Nước dày đặc vọt xuống đỉnh đầu, Cảnh Hảo Hảo để cho nước cọ rửa chính mình, nhưng trong lòng cô biết rõ ràng, cho dù bây giờ cô tắm sạch sẽ hơn nữa, sau đó cô vẫn là sẽ bị người đàn ông bên ngoài làm dơ.
Một lần trật bánh xe, có thể gọi là sai lầm.
Huống chi, lần ở khách sạn Tứ Quý kia, thật sự là ở dưới tình huống cô hoàn toàn không có phòng bị, gặp phải ngoài ý muốn kia.
Nhưng lúc này đây, cô là ở dưới tình huống rất thanh tỉnh, bị buộc trật bánh xe với người đàn ông đó...... Thẩm Lương Niên vẫn không thích cô quay phim, ghét bỏ cô xuất đầu lộ diện ở trước mặt mọi người, anh muốn giấu cô ở trong nhà nuôi dưỡng thật tốt, hiện tại, nếu anh biết, cô và người đàn ông này ở cùng nhau, cô nghĩ, Thẩm Lương Niên khẳng định sẽ ghét bỏ cô...... Cảnh Hảo Hảo nhắm mắt lại, đã có thể tưởng tượng ra ánh mắt khi Thẩm Lương Niên ghét bỏ một người...... Nếu anh dùng ánh mắt như vậy nhìn cô...... Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến đây, cả người nhịn không được run rẩy lên, cũng không dám suy nghĩ tiếp nữa.
Ánh mắt, hơi có chút phiếm đau, có chất lỏng nóng bỏng, rốt rít tuôn ra, Cảnh Hảo Hảo biết rõ trong phòng tắm chỉ có một mình cô, nhưng cô lại vẫn ngẩng mặt lên, để cho nước cọ rửa mặt mình, ý đồ muốn che giấu nước mắt của mình.
“Cốc cốc cốc --”
Đột nhiên, cửa phòng tắm truyền đến một trận tiếng đập cửa, còn cùng với âm điệu không có cảm xúc gì của một người đàn ông: “Xong chưa?”
Cảnh Hảo Hảo vội vàng cầm sữa tắm ở một bên lên, chà lên trên người của mình, rửa sạch lung tung, sau đó lau khô nước trên người, mặc quần áo lúc mình tiến vào, mở cửa phòng tắm ra.
Lương Thần ở phòng khách cách vách tắm rửa một cái, lúc trở về, phát hiện Cảnh Hảo Hảo còn chưa có đi ra, liền bảo người hầu pha một ly cà phê, đợi đến anh uống xong rồi, vẫn chỉ nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, không thấy Cảnh Hảo Hảo đi ra, dứt khoát tới đây gõ cửa.
Cửa vừa mở ra, Lương Thần liền nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo chân trần, tóc nửa ướt đứng ở trước mặt của mình.
Khung xương Cảnh Hảo Hảo vốn nhỏ, trên người gầy teo không có nhiều thịt lắm, lúc này không có mang giày cao gót, đứng ở trước mặt anh, có vẻ bộc phát khéo léo linh lung, da thịt của cô trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nhiệt khí huân thành màu phấn hồng, trong ánh mắt lộ ra một tầng hơi nước, thoạt nhìn, giống như là thiên sứ đột nhiên rơi nhầm xuống nhân gian, sạch sẽ rối tinh rối mù.
Lương Thần chính là cảm thấy toàn thân có một cỗ nhiệt khí bốc lên, đáy mắt anh nhìn cô, thiêu đốt một cỗ khát vọng dày đặc, anh nhất thời nghĩ cũng không nghĩ liền vươn tay, một tay kéo Cảnh Hảo Hảo vào trong lòng của mình, trực tiếp ôm lấy, đi đến giường lớn trong phòng ngủ.
Người hầu vừa mới dựa theo phân phó của Lương Thần đổi mới đệm chăn trên giường, chăn bông tằm ti thượng hạng, mềm như là đặt mình trong đám mây, nhưng Cảnh Hảo Hảo lại cảm thấy toàn thân mình khó chịu giống như nằm ở trong địa ngục.
Sau đó Lương Thần liền đè ép lên, người đàn ông thoạt nhìn cũng không béo, nhưng lại rất nặng.
Nháy mắt Cảnh Hảo Hảo liền cảm thấy không khí trong иgự¢ mình đều bị anh đè ép ra ngoài toàn bộ.
Giờ phút này thân thể cô cứng ngắc như là con cá ૮ɦếƭ, nằm thẳng tắp ở nơi đó, cũng không nhúc nhích, như là phạm nhân đang đợi tử hình.
Lương Thần cũng không có hành động gì, chỉ chậm rãi xoay mặt của cô lại, ánh mắt nhìn cô, hơi hơi cúi đầu, hôn môi cô.
Môi của anh còn cách môi cô một đoạn, đáy lòng của cô liền kháng cự thành một mảnh, cô muốn tránh đi, nhưng lại bị anh ép tới gắt gao, toàn thân dùng không được chút khí lực nào.
Cuối cùng, Cảnh Hảo Hảo nhắm hai mắt lại, dưới đáy lòng cô nói với chính mình, nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng mà, cho dù như thế, vào lúc Lương Thần chạm vào chính mình, toàn thân cô liền không tự chủ được nổi lên một tầng rùng mình, thậm chí trong lòng đều có chút quay cuồng lên, tay cô theo bản năng liền nắm chặt ga giường dưới thân, hung hăng vặn chặt, dùng hết toàn lực, ý đồ dùng đau đớn sinh sôi truyền tới từ lòng bàn tay của cô để dời đi cảm giác kích thích anh cho.
......
Sau khi Lương Thần ăn no thỏa mãn, đi phòng tắm tắm rửa, lúc đi ra, Cảnh Hảo Hảo vẫn duy trì tư thế khi anh rời khỏi người của cô, cuộn thân mình, tóc rối loạn, đôi mắt nhắm lại, như là đang ngủ.
Anh đi đến bên cạnh, tắt đèn lớn trong phòng, nằm đến bên người Cảnh Hảo Hảo, kéo vào cô trong lòng của mình, đắp kín chăn, rất nhanh liền lâm vào mộng đẹp.
Sau khi tiếng hít thở của Lương Thần dần dần bình ổn, Cảnh Hảo Hảo chậm rãi mở mắt.
Đêm đã khuya, trong phòng ngủ chỉ có đèn ngủ màu vàng sáng rỡ, Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm bích hoạ trên vách tường đối diện, chỉ nhìn thấy một đoàn màu đen.
Nơi này là vùng ngoại thành, lại ở trên giữa sườn núi, vào đêm, yên tĩnh đến rối tinh rối mù, trong cả phòng ngủ, chỉ có tiếng hít thở của cô và Lương Thần.
Tuy rằng lúc này đây, cũng không phải là lần đầu tiên của cô, nhưng cô vẫn có chút chịu không nổi, cô không thích Lương Thần, còn có người thương, đối mặt với Lương Thần liền thật sự rất mâu thuẫn, nhưng lại phải đi tiếp nhận, cho nên, ở trong trận hoan ái vừa rồi kia, cô giống nhau đặt mình trong địa ngục, không ngừng không nghỉ, sống một ngày bằng một năm, lúc này thật vất vả mới kết thúc, cô cảm thấy cả người mình giống như là bị trọng thương, chỉ còn một hơi thở.
Từ sau khi Cảnh Hảo Hảo nhận thức Lương Thần, mỗi ngày cô đều trôi qua lo lắng đề phòng, ban đêm thức tỉnh rất nhiều lần, hiện tại, ván đã đóng thuyền, trong não cô ngược lại lập tức trống không, cũng không cần suy nghĩ gì nữa.
Thật ra hiện tại cô thật sự vừa buồn ngủ vừa mệt, nhưng cô lại không thể nào ngủ được, nhất là Lương Thần nằm ở bên thân thể của cô, cánh tay anh còn ôm chặt thắt lưng của cô, khiến cô càng thêm khó chịu.
Cũng không biết qua bao lâu, Cảnh Hảo Hảo cảm thấy cảm giác khó chịu trên người mình hơi giảm bớt một chút, cũng không phải là quá mệt mỏi, lúc này mới vươn tay, thật cẩn thận mở cánh tay Lương Thần ra.
Cánh tay người đàn ông rất nặng, Cảnh Hảo Hảo bình ổn hô hấp, sợ chính mình không cẩn thận liền đánh thức Lương Thần.
Đợi đến khi cuối cùng cô đặt cánh tay anh sang một bên, lúc này cô mới nhẹ nhàng lật người, để cho mình lăn ra ngoài từ trong иgự¢ Lương Thần, sau đó liền vén chăn lên, đèn ngủ mờ tối, cô tìm được quần áo của mình từ trên mặt đất, nhẹ chân nhẹ tây mặc vào từng cái, sau đó cầm lấy túi xách của mình, rón ra rón rén đi đến cửa.