Tô Tiểu Tả mơ hồ cảm giác được chính mình tựa hồ đã gặp phải chuyện lớn, theo bản năng đặt tấm thẻ ở trên bàn, sau đó lui hai bước, mới mở miệng, nói một câu: “Vâng.”
Lương Thần nhìn chằm chằm tấm thẻ trên mặt bàn kia, ánh mắt trong nháy mắt trở nên có chút lạnh như băng.
Tô Tiểu Tả cúi đầu, nhẹ nhàng nói một câu: “Nếu Lương tổng không còn chuyện gì, tôi rời đi trước.”
Sau đó cũng không chờ Lương Thần mở miệng nói chuyện, liền giành trước một bước đi ra khỏi văn phòng của Lương Thần.
Tô Tiểu Tả vừa mới nâng tay lên, lúc đóng cửa, liền nghe được bên trong truyền đến một tiếng đập đồ, cô theo bản năng nâng mí mắt một chút, nhìn thấy Lương Thần trực tiếp ném máy tính xuống đất, mà tấm thẻ kia, lại đã bị anh cường ngạnh bẻ thành hai nửa, ném vào trong thùng rác bên cạnh.
Trong lòng Tô Tiểu Tả run sợ vội vàng đóng cửa lại, chạy nhanh như chớp.
......
Hai tay Lương Thần chống nạnh đứng ở trước bàn công tác, nộ khí đằng đằng nhìn tấm thẻ gãy thành hai nửa trong thùng rác, chỉ là cảm thấy đáy lòng càng thêm bị đè nén.
Nửa tháng...... Anh nhịn nửa tháng, nhẫn đến chính mình đều sắp không chịu nổi, lúc có thể đi tìm cô thỏa hiệp nhận mệnh vào bất cứ lúc nào, cô lại có thể để cho thư ký của anh, trả tấm thẻ này về.
Cô chờ sau khi anh rời khỏi, nhìn Thẩm Lương Niên thì thôi, bình tĩnh hai tuần lễ, kết quả bình tĩnh ra, chính là hoàn toàn mỗi người đi một ngả với anh sao?
Lương Thần càng nghĩ, càng cảm thấy tức đến không chỗ phát tiết, cuối cùng liền chợt nâng tay lên, hung hăng đạp bàn công tác của mình một phen, sau đó liền nhấc áo khoác của mình lên, cầm lấy chìa khóa xe, nộ khí đằng đằng đi ra văn phòng.
......
Lương Thần lái tốc độ xe cực nhanh, chạy vòng quanh đường cái thành phố Giang Sơn hai vòng, liền hung hăng giẫm chân ga, đứng ở dưới lầu Cảnh Hảo Hảo.
Anh cách cửa kính xe, nhìn thoáng qua cửa vào lớn của tiểu khu, sau đó liền rút chìa khóa xe, xuống xe, khóa cửa, đạp bước chân, đi vào trong tầng lầu.
Lương Thần một hơi đi tới trước của phòng Cảnh Hảo Hảo, không có dừng lại nào nâng tay lên, vỗ vỗ cửa.
Cách trong chốc lát, bên trong mới truyền đến tiếng bước chân, còn cùng với một câu: “Ai nha?”
Lương Thần không có hé răng, chỉ là càng phẫn nộ vỗ vỗ cửa.
Sau đó, cửa bị người kéo ra từ bên trong, Cảnh Hảo Hảo lộ ra một cái đầu nhỏ, trong nháy mắt cô tiếp xúc đến dung nhan của anh, biểu tình của cô hơi cứng ngắc một chút, sau đó liền thu hồi tầm mắt, khách sáo có lễ nói một câu: “Chào anh.”
Chào anh?
Rõ ràng là hai chữ rất đơn giản, Lương Thần lại cảm thấy ép mình tới không thở nổi, anh và cô lại có thể xa lạ đến trình độ như vậy, gặp mặt, còn cần lời nói chào hỏi xa cách như vậy ư?
Sắc mặt Lương Thần trở nên càng thêm trầm thấp, ánh mắt anh nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, gọn gàng dứt khoát mở miệng, hỏi: “Em bảo Tô Tiểu Tả trả lại tấm thẻ kia cho anh?”
Cảnh Hảo Hảo không có chần chờ nào gật gật đầu, sắc mặt bình tĩnh mềm mại: “Vốn đã sớm nên trả lại cho anh.”
Lương Thần không chuyển mắt nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo: “Vì sao không đích thân đến đưa anh?”
Cảnh Hảo Hảo trừng mắt nhìn, không nói gì, một lát sau, cô xoay người đi vào phía sau cửa, sau đó bưng một thùng giấy ra ngoài, giơ lên trước mặt Lương Thần: “Những thứ trong này là của anh, quần áo và giầy bên trong đều rất quý...... Em nghĩ anh có thể còn mặc, để lại chỗ của em, cũng vô dụng.”
Lương Thần không có vươn tay đi nhận, chỉ là ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo.
Lương Thần không có vươn tay đi nhận, chỉ là ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo.
Thần thái cô gái giống như ngữ khí nói chuyện của cô, bình tĩnh không có gợn sóng, giống như đang nói một chuyện bình thường nhất, không có bi thương, khổ sở, thương tâm nào......
Ngày đó, anh bởi vì Thẩm Lương Niên, nộ khí đằng đằng bức cô lựa chọn, kết quả bức quan hệ giữa hai người đến cảnh giới chiến tranh lạnh, thế cho nên trong lúc bất thình lình, trong đầu anh lại đột nhiên nhảy ra thân ảnh của cô, sau đó tâm tình sẽ trở nên đặc biệt mất mát, thậm chí đến sau đó, anh đã bắt đầu hối hận.
Lúc ban đầu kiên quyết như vậy là anh, cuối cùng lại không chịu khống chế, bắt đầu chậm rãi thỏa hiệp vẫn là anh.
Hôm nay, anh thấy được cô trả tấm thẻ lại cho anh, anh lập tức liền bối rối, là cái loại bối rối nói không rõ, anh vội vàng chạy tới tìm cô, kết quả cô lại đã thu dọn xong đồ của anh.
Anh nghĩ đến chính mình đối với cô rất quan trọng, nhưng hiện tại, anh lại hoàn toàn không hiểu, đáy lòng của cô, có phải chỉ có một chút tình cảm như vậy với anh thôi không?
Lương Thần cảm giác được đáy lòng mình truyền đến đau đớn rầu rĩ, anh hơi rũ mi mắt, chuyển tầm mắt từ trên khuôn mặt Cảnh Hảo Hảo, đến phía trên thùng kia, qua hồi lâu, sau đó vươn tay, lấy ví tiền trong túi mình ra, rút tấm thẻ của Cảnh Hảo Hảo từ bên trong ra, sau đó lại lấy chìa khóa ra, kéo chìa khóa của Cảnh Hảo Hảo từ phía trên xuống.
Một loạt động tác này của anh, làm không nhanh không chậm, không nhanh không chậm.
Cảnh Hảo Hảo ôm thùng giấy, đứng ở trước mặt anh, nhìn hành động như vậy của anh, mơ hồ đoán được anh muốn làm cái gì, cô nhịn không được nhẹ nhàng nghiêng đầu, tránh né hình ảnh trước mặt.
Trong hành lang rất yên tĩnh, chỉ có tiếng vang thanh thúy chìa khóa va chạm nhau phát ra.
Sau một lát, hàng lang hoàn toàn yên tĩnh.
Dừng trong chốc lát, Lương Thần cùng đưa tấm thẻ của Cảnh Hảo Hảo và chìa khóa nhà của cô tới trước mặt cô, cũng không có mở miệng nói chuyện.
Cảnh Hảo Hảo nhìn hai thứ kia, hiểu được anh là có ý tứ gì.
Đúng vậy, cô đều đã trả lại đồ của anh cho anh, anh tự nhiên cũng sẽ trả đồ của cô lại cho cô, sau đó hai người sẽ không liên lạc với nhau, không có một chút liên lạc nào nữa.
Cảnh Hảo Hảo rũ mi mắt, đứng trong chốc lát, sau đó ngồi xổm người xuống, đặt thùng giấy đựng đồ của Lương Thần đến bên chân Lương Thần, sau đó vươn tay, cầm đi thẻ và chìa khóa nhà của mình từ trong tay Lương Thần.
Tầm mắt Lương Thần vẫn luôn dừng ở trên người Cảnh Hảo Hảo, anh tinh tường nhìn đến, động tác của cô rất lưu loát, không có một chút tạm dừng, thần thái của cô cũng thực bình tĩnh, không có chút không nỡ và khổ sở.
Cuối cùng cô vẫn là không thương anh, cho tới nay, giữa anh và cô, đều là anh liều mạng cho, cô chưa từng nói cần.
Cuối cùng, anh giả vờ buông tay, đổi lấy lại là thiệt tình buông ra của cô.
Rõ ràng cô đã không cần anh, nhưng trong nháy mắt lòng bàn tay anh trống rỗng kia, anh lại phát hiện, chính mình lại còn có thể luyến tiếc như vậy.
Anh vẫn nghĩ đến, chính mình vẫn yêu, cũng yêu thay một phần của cô, như vậy tình yêu của bọn họ liền có thể thiên trường địa cửu, nhưng hiện tại anh mới phát hiện, một mực yêu như vậy của anh, không đổi được đáp lại nào của cô, anh lại có thể cũng sẽ có lúc mệt mỏi.
Lương Thần chậm rãi buông tay của mình xuống, sau đó hít sâu một hơi, chậm rãi gật đầu một cái, mở miệng nói: “Vậy, gặp sau.”