Nước mắt của cô, giống như là lên án có lực nhất, cắt tâm cứng rắn của Lương Thần thành từng mảnh từng mảnh.
Thật lâu sau, Lương Thần mới kéo Cảnh Hảo Hảo từ trong lòng mình ra một chút, nâng tay lên nhẹ nhàng lau quệt nước mắt treo trên mặt Cảnh Hảo Hảo, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi.”
Đối mặt với người mình thích, tâm luôn mềm nhũn, nhưng Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến chính mình chịu đựng nhiều tiếng, bởi vì Lương Thần trôi qua rất hỏng bét, vẫn là mím môi, cúi đầu, không có hé răng.
Lương Thần chưa bao giờ dỗ dành cô gái nhỏ, nhưng cũng biết, giờ này khắc này cũng nên là lúc mình dỗ dành cô, anh nâng tay lên, nhẹ nhàng sờ sờ tóc Cảnh Hảo Hảo: “Hảo Hảo, anh trở về, trước tiên là muốn đến nhà tìm em.”
Những lời này, hơi hơi làm cho Cảnh Hảo Hảo đáy lòng thư thái một ít, cô như trước vẫn là cố ý phạm quật không rên một tiếng.
Lương Thần dừng trong chốc lát, còn nói:“Ta kỳ thật cũng tưởng cho ngươi cái kinh hỉ, ta không biết ngươi đi Thượng Hải, nếu ta biết, ta khẳng định trước tiên đi tiếp ngươi trở về.”
Đều là muốn cho đối phương một kinh hỉ, nhưng lại kinh hỉ vuột mất.
Cảnh Hảo Hảo sớm đã không có một chút ý tứ trách cứ Lương Thần, nhưng vẫn vì chính mình đến thành phố Giang Sơn, di động Lương Thần mở máy, nhưng chính mình gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy lại không ai tiếp nghe mà cảm thấy có chút so đo, liền mở miệng hỏi: “Vậy vì sao, buổi tối em gọi cho anh nhiều cuộc điện thoại như vậy, anh lại đều không có tiếp nghe.”
Cảnh Hảo Hảo vừa hỏi như vậy, Lương Thần liền nghĩ đến những hình ảnh mình nhìn thấy ở trong máy tính của cô, đáy lòng anh nổi lên một tầng chua xót, dùng sức nuốt nuốt nước miếng, chuyển đề tài, nói: “Anh có chút mệt, ở trên giường em không cẩn thận ngủ thi*p đi.”
Hóa ra là đang ngủ, mới không có nhận được điện thoại của cô......
Tâm tình vốn trời u ám của Cảnh Hảo Hảo, trong nháy mắt bầu trời quang đãng, cô tuyệt không sinh khí, nhưng vẫn như là cô gái nhỏ, giọng nói tinh tế mang theo một tầng ủy khuất nói: “Em rất đói bụng.”
“Anh dẫn em đi ăn cơm.” Lương Thần không có chần chờ gì nói tiếp.
Cảnh Hảo Hảo mở to mắt tối như mực, tiếp tục bổ sung một câu: “Em muốn ăn ngon.”
Lương Thần gật gật đầu, nói: “Được.”
Lúc này Cảnh Hảo Hảo mới cong mặt mày bật cười.
Dù sao Thẩm Lương Niên và Cảnh Hảo Hảo đã trôi qua mười năm như vậy, anh không thể nhanh như vậy liền yêu cầu dưới đáy lòng cô không có sự tồn tại của Thẩm Lương Niên.
Cô ngàn dặm xa xôi chạy đến Thượng Hải muốn cho anh một kinh hỉ, cái này chứng minh, thật ra đáy lòng của cô, là có sự tồn tại của anh.
Anh còn có cái gì không hài lòng?
Một ngày nào đó, anh sẽ hoàn toàn thay thế được vị trí Thẩm Lương Niên trong đáy lòng của cô, không phải sao?
Lương Thần nhìn Cảnh Hảo Hảo cười, đáy lòng nhất thời giãn ra rất nhiều, một tay dắt cô, một tay lôi kéo va ly hành lý của cô, đi về phía ngoài sân bay.
......
Lương Thần mang Cảnh Hảo Hảo đi ăn lẩu, ăn cơm xong, cũng đã qua đêm giáng sinh.
Đi ra từ tiệm lẩu, trên đường phố vẫn là ánh đèn rực rỡ như trước, người đến người đi, không ít đôi tình nhân tay trong tay đi ở trên đường cái, nơi nơi tràn hơi thở lễ noel nồng đậm.
Cho dù đã qua đêm giáng sinh, nhưng khi Lương Thần ở đi ngang qua bán quả táo bao gói tỉ mỉ, vẫn là mua cho Cảnh Hảo Hảo một cái, lúc đưa cho Cảnh Hảo Hảo, Lương Thần đầu tiên là mở miệng nói một câu: “Lễ Giáng Sinh vui vẻ.”
Sau đó, còn không quên nói một câu: “Thực xin lỗi.”
Cảnh Hảo Hảo cười tủm tỉm tiếp nhận táo, ánh mắt hơi chuyển vòng vo, sau đó vươn tay với Lương Thần: “Đưa di động của anh tới đây.”
Lương Thần không rõ ý tứ của Cảnh Hảo Hảo, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa điện thoại di động lên, sau khi Cảnh Hảo Hảo nhận lấy, nhấn mở tin nhắn của Lương Thần, liên tục gửi mười tin nhắn thật xin lỗi cho di động của mình, lúc này mới đặt điện thoại di động đặt ở trong lòng bàn tay Lương Thần, cười dài mở miệng, nói: “Nhìn trên phân thượng anh có thành ý gửi ra nhiều tin nhắn giải thích như vậy, em miễn cưỡng tha thứ cho anh.”
Lương Thần bị hành động như vậy của Cảnh Hảo Hảo, chọc cho mỉm cười, nâng tay lên, xoa xoa tóc dài của cô, nói: “Hảo Hảo, em đây gọi là lừa mình dối người.”
Cảnh Hảo Hảo chu chu miệng, không nói gì, nắm tay Lương Thần, một đường đi về phía trước.
Tiệm lẩu Lương Thần chọn, cách nơi lần trước Cảnh Hảo Hảo xem xong concert đi ăn khuya đặc biệt gần.
Cô lôi kéo Lương Thần đi lung tung tới, sau đó bước đi dưới cầu vượt mà Lương Thần đã cõng cô đi vào đêm kia.
Bởi vì là lễ Giáng Sinh, những cửa hàng bán nhẫn kim cương kia còn chưa có đóng cửa.
Cảnh Hảo Hảo nắm tay Lương Thần bước trên cầu vượt, ở đủ loại đèn nê ông nhẫn kim cương chiếu xuống chung quanh, cô nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt tuấn tú mà lại cao nhã của người đàn ông, cô trừng mắt nhìn, sau đó liền nhẹ nhàng mở miệng:“Lương Thần?”
Lương Thần thả chậm bước chân một chút, “hửm?” một tiếng rất nhẹ.
Cảnh Hảo Hảo không nói gì, cầm lấy lòng bàn tay hơi che kín một ít mồ hôi của Lương Thần, cô không chuyển mắt nhìn chằm chằm chính phía trước, qua thật lâu sau, mới mở miệng nói: “Trước đây, em từng đi bệnh viện làm giải phẫu.”
Tâm Lương Thần chợt nhấc lên, anh có chút khẩn trương dừng bước chân, ngữ khí mang theo một tia lo lắng không dễ phát hiện: “Hảo Hảo, thân thể em không thoải mái à? Sao không gọi điện thoại nói cho anh biết? Không thoải mái chỗ nào?”
Cảnh Hảo Hảo nghe ngữ khí lo âu như thế của Lương Thần, khóe môi nhịn không được giơ lên một chút, ngày đó khi cô lấy vòng hạn chế sinh đẻ, chịu đựng đau đớn nơi đáy lòng, trong nháy mắt bị lo lắng lúc này khiến cho ngọt ngào lắp đầy, cô nhẹ nhàng giãy tay Lương Thần nắm mình ra, ngữ khí vẫn là âm điệu nhẹ nhàng ôn nhu vừa rồi: “Em đi vào bệnh viện, lấy vòng hạn chế sinh đẻ trong cơ thể em xuống.”
Lương Thần bỗng dưng liền sửng sờ ngay tại chỗ.
Cảnh Hảo Hảo lại như là người không có việc gì, vẫn mở bước chân nhàn nhã đi về phía trước.
Lương Thần ước chừng một phút đồng hồ, mới hiểu được ý tứ câu nói kia của Cảnh Hảo Hảo là gì, anh chợt ngẩng đầu, lại nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo đã muốn cách mình một khoảng cách, anh duỗi chân dài đuổi theo Cảnh Hảo Hảo, ngữ khí mang theo một tia kích động run rẩy: “Hảo Hảo, vòng hạn chế sinh đẻ kia, lúc trước em là vì không muốn mang thai đứa bé của anh mới đặt vào, hiện tại em lấy vòng hạn chế sinh đẻ xuống, anh có thể thể hiểu là, là bởi vì anh không?”
Cảnh Hảo Hảo không có nhìn Lương Thần, nhìn đèn nê ông “nhẫn kim cương Cartier” xa xa, qua hơn mười giây, sau đó thấp giọng nói: “Em chỉ cảm thấy mang vòng kia lâu, không tốt cho thân thể em, em là vì em, mới đi lấy xuống.”
Tâm Lương Thần hơi có chút mất mát, mở miệng nói chuyện, ngữ khí cũng mang theo một tia mất mát: “À.”
Lương Thần nói xong, cảm thấy chính mình tựa hồ biểu hiện cảm xúc quá mức cho rõ ràng, vì thế cách vài giây, lại bổ sung một câu: “Mang đồ kia lâu, xác thực không tốt cho thân thể, lấy xuống rất tốt.”
“Ừ.” Cảnh Hảo Hảo đáp lại một tiếng, không có nói chuyện, Lương Thần cũng không có mở miệng nữa.
Cảnh Hảo Hảo đi hai bước, sườn mắt nhìn Lương Thần bên người một chút, thấy biểu tình thất bại của người đàn ông, nhịn không được cười cười.