Hiện tại Cảnh Hảo Hảo có chút không để ý đến kế hoạch cho Lương Thần kinh hỉ trong đáy lòng, cầm lấy di động, không chút do dự liền gọi điện thoại ra ngoài.
......
Lương Thần mười hai giờ bốn mươi lăm phút, đến thành phố Giang Sơn đúng giờ.
Lương Thần đi ra sân bay, nghênh đón cảm giác quen thuộc đã lâu thổi tới.
Không biết có phải bởi vì Cảnh Hảo Hảo ở trong thành phố này không, tích tụ chồng chất nơi đáy lòng anh trong thời gian này, đột nhiên tiêu tán không ít.
Lương Thần khom người, ngồi vào bên trong xe trợ lý mở ra.
Trợ lý khởi động xe, vừa lái ra sân bay, vừa xuyên qua kính chiếu hậu cẩn thận đánh giá sắc mặt Lương Thần, lên tiếng hỏi: “Lương tổng, ngài muốn đi đâu?”
Lương Thần tựa vào trên lưng xe, không nói gì, trên mặt tuấn mỹ, để lộ ra đều là một chút hơi thở tâấp lạnh.
Trợ lý thật cẩn thận lái xe trong chốc lát, có chút nắm không rõ suy nghĩ hiện tại nơi đáy lòng của Lương Thần, sau đó liền nhẹ giọng hỏi: “Công ty sao?”
Trợ lý hỏi xong ba chữ này, rõ rnagf nhìn thấy mi tân của Lương Thần nhẹ nhàng nhíu lại, anh vội vàng sửa miệng nói: “Hay là nhà của Cảnh tiểu thư?”
Biểu tình của Lương Thần lại hơi ngưng trệ, qua hồi lâu, nhắm hai mắt lại, dùng cái mũi phát ra một âm “ừ”, sau đó liền mặt không chút thay đổi dựa vào ghế xe, không thèm nhắc lại.
Bên trong xe rất yên tĩnh, có thể bởi vì buổi tối hôm nay là đêm bình an, mọi người đều chờ buổi tối ra ngoài, hiện tại xe trên đường cái rất ít, một đường giao thông thông suốt, chỉ 40 phút, trợ lý liền chạy xe đến dưới lầu Cảnh Hảo Hảo.
Trợ lý trước xuống xe, thay Lương Thần kéo cửa xe ra, chờ sau khi Lương Thần đi ra, liền đưa chìa khóa xe cho Lương Thần, nói: “Lương tổng, nếu không còn chuyện gì, hiện tại tôi về công ty trước.”
Sắc mặt Lương Thần bình thản gật gật đầu, chờ sau khi trợ lý rời khỏi, mới đi vào tòa nàh Cảnh Hảo Hảo ở.
Lương Thần đi thang máy, đi vào tầng lầu Cảnh Hảo Hảo ở.
Đi ra từ bên trong, hành lang rất yên tĩnh cũng thực sạch sẽ, trên ban công, còn bày hai chậu thức vật xanh biếc, sinh trưởng thật tốt ở trong mùa đông.
Chia lìa hai mươi ngày, lập tức liền có thể nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo ......
Lương Thần tinh tường phát hiện, nhớ nhung chôn dấu trong иgự¢ của mình, vẫn dữ dội như cũ, đánh kịch liệt về phía mình, trong nháy mắt liền che dấu đủ loại bất an, ghen tị, ghen tuông bạc bẽo trong một đêm kia, khi đáy lòng mình lo lắng, ngàn dặm xa xôi trở lại thành phố Giang Sơn từ Thượng Hải, nhìn thấy Thẩm Lương Niên đi ra từ trong tòa nhà của Cảnh Hảo Hảo.
Lương Thần đứng ở trước cửa Cảnh Hảo Hảo, nâng tay lên, nhẹ nhàng gõ gõ cửa, trong đầu lập tức liền nghĩ đến, nếu Cảnh Hảo Hảo mở cửa, nhìn thấy là anh, có thể kích động ôm anh nhảy dựng lên hay không?
Nhưng mà, tiếng đập cửa rơi xuống, bên trong lại không có tiếng vang nào truyền đến.
Không có nghe được?
Lương Thần lại nâng tay lên, gõ gõ cửa lần nữa.
Vẫn không có động tĩnh gì.
Không có ở nhà?
Lương Thần nhíu nhíu mi, nghĩ đến chính mình từng cầm chìa khóa nhà Cảnh Hảo Hảo từ chỗ cô, liền vội vàng lấy ra từ trong túi, mở cửa.
Lương Thần mở tủ giày một bên ra, lấy dép của nam đặt bên cạnh dép của Cảnh Hảo Hảo - dép lê của mình ra, mang vào, sau đó bước đi vào.
Trong phòng rất yên tĩnh, không có một bóng người, ánh nắng mùa đông, lẳng lặng xuyên qua cửa sổ sát đất phòng khách, chiếu vào trong phòng.
Trong phòng tràn ngập một cỗ mùi thơm ngát nhàn nhạt, ngửi thấy liền làm cho đáy lòng anh liền thoải mái một trận, anh đi quanh nhà một lần, phát hiện lúc mình rời đi, không có chênh lệch gì, trên ban công lộ ra hai kiện quần áo cùng một đôi tất, cây xanh tựa hồ vừa mới tưới nước xong, trên lá cây còn đọng giọt nước.
Nói vậy Cảnh Hảo Hảo vừa rời khỏi nhà chưa bao lâu.
Lương Thần tiện tay ném đồ lên bàn trà, ngồi ở trên sô pha, chuẩn bị chờ Cảnh Hảo Hảo trở về.
Một mình đứng ở nơi này, thật là có chút nhàm chán, tối hôm qua nghĩ đến hôm nay có thể nhìn thấy cô, tâm tình phức tạp không thể nào ngủ ngon, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trên người, làm cho anh tràn ngập mệt mỏi, nhịn không được liền đứng lên, đi vào trong phòng ngủ của Hảo Hảo.
Giường của cô có chút lộn xộn, chắc là sau khi thức dậy chưa có thu dọn liền ra cửa, Lương Thần nằm trên đó, vươn tay sờ sờ, đã lạnh lẽo, nhưng vẫn còn lưu lại hương vị đặc hữu trên người cô.
Đây là hương vị tươi mát và mê người mà anh mong nhớ ngày đêm trong mấy ngày này gần đây, khi tâm tình anh đang rối rắm.
Anh ôm gối đầu của Cảnh Hảo Hảo, che ở trước mắt của mình, che đi ánh sáng, nhắm hai mắt lại.
Lương Thần ngủ chưa đến nửa tiếng, liền tỉnh lại, kết quả không có nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo, anh có chút buồn bực cô đi nơi nào, nghĩ đến cô sớm hay muộn cũng sẽ về nhà, liền nhẫn nại tính tình chờ đợi.
Giữa trưa không có ăn cơm, bụng có chút đói, liền đi ra phòng ngủ, tìm kiếm một chút đồ có thể ăn trong tủ lạnh ở phòng bếp, tùy tiện lấp no bụng.
Một mình ở trong phòng khéo léo của Cảnh Hảo Hảo, ngược lại không biết làm cái gì, Lương Thần nhìn thấy máy tính Cảnh Hảo Hảo đặt ở trên bàn học trong phòng ngủ, liền tiện tay bật lên.
Kết quả, thiết lập mật mã.
Lương Thần ôm tâm tính tiêu khiển, chán đến ૮ɦếƭ đi phá giải mật mã, kết quả còn chưa đến 30 giây, anh đã phá giải ra mật mã, sau đó nhìn sáu con số “123456” này, nghĩ đến mật mã thẻ của Cảnh Hảo Hảo, nhịn không được nâng tay lên, đè thái dương của mình.
Người phụ nữ, trong ngày thường thoạt nhìn thông minh mà lại trầm tĩnh, nhưng tại sao thiết lập mật mã, đều là nông cạn...... như vậy?
Đây thật là một lần anh phá giải mật mã, nhưng lại không có chút cảm giác thành tựu nào.
Tuy rằng Lương Thần biết, dò xét riêng tư của người khác, là một hành vi cực kỳ không tôn trọng người, nhưng anh vẫn tràn ngập tò mò với chuyện rốt cuộc trong máy tính Cảnh Hảo Hảo lưu trữ cái gì, vì thế cũng không có lập tức tắt máy, nhìn về phía máy vi tính.
Sau đó, Lương Thần lại lần nữa cảm thấy, tội ác tâm lý vừa mới dâng lên trong lòng mình, thật sự là làm điều thừa.
Thứ trong máy tính Cảnh Hảo Hảo đặt trên bàn cũng không nhiều lắm, một nick Weibo, một QQ, một phần mềm xem tin tức, còn có hai phần mềm xem video, có thể tưởng tượng ra, bình thường cô không dùng đến máy tính nhiều.
Lương Thần thuận tay nhấn mở khay lưu trữ trong máy tính Cảnh Hảo Hảo, phát hiện 500g phần cứng bên trong, lại có thể dùng chưa đến 50g, Lương Thần lại lần nữa nhịn không được cảm thấy buồn cười, anh tiện tay nhìn thấy một file không tên, liền nhấn vào, nhìn thấy bên trong còn chứa rất nhiều văn kiện ngổn ngang.
Trong đó một cái là văn bản mật mã, Lương Thần nhấn mở, nhìn trước mặt, mật mã thẻ 123456, mật mã khóa di động 123456,mật mã QQ Weibo vân vân đều là 123456 liên tiếp, rốt cục Lương Thần nhịn không được liền cười ra tiếng.
Cho tới bây giờ anh cũng không biết, cô gái mình thích, lại có thể có một mặt đáng yêu như vậy, mật mã thiếu não và dễ nhớ như ạậy, cô còn phải nghiêm túc thật sự ghi chú ra?
Lương Thần lắc đầu, thuận tay nhấn vào cái khác, kết quả lúc nhấn vào văn kiện kia, tươi cười dạt dào trên mặt anh, nháy mắt liền đọng lại.