Thẩm Lương Niên nhẹ nhàng cau mi tâm, vươn tay, cầm cổ tay Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo dùng sức hất ra, lại bởi vì đau đớn, lực đạo hơi dừng lại.
Giây tiếp theo, Thẩm Lương Niên liền cúi người, một phen ôm ngang Cảnh Hảo Hảo lên.
“Thẩm Lương Niên, anh làm gì, anh thả tôi xuống dưới!” Cảnh Hảo Hảo giãy dụa ở trong lòng Thẩm Lương Niên
Sắc mặt Thẩm Lương Niên bình tĩnh, cánh tay dùng thêm khí lực, không nói lời gì ôm Cảnh Hảo Hảo đi tới trước xe của mình, nhét cô vào.
Cảnh Hảo Hảo muốn giãy, lại bởi vì cổ chân đau, hành động không tiện, liền hổn hển nâng tay lên, hung hăng đánh một cái tát với Thẩm Lương Niên đang cài dây an toàn cho mình,
Mặt Thẩm Lương Niên, bị đánh có chút mạnh, trên mặt tái nhợt rất nhanh in dấu năm ngón tay, sắc mặt anh không có gì thay đổi, chỉ vô thanh vô tức cài tốt dây an toàn cho Cảnh Hảo Hảo, sau đó đóng cửa xe, chính mình cũng ngồi vào trong xe theo, khởi động xe, chậm rãi lái ra bệnh viện.
Xe Thẩm Lương Niên vừa mới dừng lại, Cảnh Hảo Hảo liền cởi dây an toàn, đẩy cửa xe ra đi xuống xe.
Chân cô vừa chạm đất, liền nổi lên đau đớn toàn tâm, Cảnh Hảo Hảo âm thầm cắn chặt răng, chỉ có thể miễn cưỡng kéo chân mình chậm rãi đi về phía trước.
Thẩm Lương Niên nhanh chóng khóa cửa xe, đuổi theo Cảnh Hảo Hảo, đỡ cô.
Cảnh Hảo Hảo vung tay, hất Thẩm Lương Niên ra, Thẩm Lương Niên lại không nói được một lời cường thế ôm lấy Cảnh Hảo Hảo, trực tiếp đi vào trong lầu tiểu khu của Cảnh Hảo Hảo, nhấn thang máy, ôm cô đi tới trước cửa phòng của cô.
Thẩm Lương Niên đặt Cảnh Hảo Hảo ở trên đất, lấy chìa khóa nhà từ trong túi xách của cô, mở ra, sau đó tiếp tục ôm cô đi vào phòng, đặt cô ở trên sô pha.
Thẩm Lương Niên ngồi xổm trên đất, nâng tay lên, vén ống quần Cảnh Hảo Hảo lên, nhìn thấy chân cô bên trong đã sưng lên rất to, liền cau mày, muốn giúp Cảnh Hảo Hảo cởi giày.
Nhưng mà, trong nháy mắt đầu ngón tay anh chạm vào gót chân, Cảnh Hảo Hảo lại đột nhiên dùng một chân khỏe mạnh khác đá văng tay Thẩm Lương Niên
Trên mu bàn tay trắng nõn của Thẩm Lương Niên rất nhanh hiện lên một tầng đỏ hồng.
......
Cảnh Hảo Hảo bởi vì đau đớn sớm đã hao hết toàn bộ khí lực, cô hữu khí vô lực vui ở trên sô pha, tâm tình không tốt lấy di động ra, nhìn thấy tin nhắn Lương Thần gửi đến, cô liền có chút ủy khuất trở về một câu: “Chân trật bị thương.”
......
Lúc này Lương Thần đang thị sát, đợi khi anh rãnh rỗi một chút, đã là nửa tiếng sau.
Lương Thần nhìn thấy bốn chữ Cảnh Hảo Hảo gửi đế, đáy lòng nhất thời nhéo thành một đoàn, vội vàng gọi qua cho Cảnh Hảo Hảo một cú điện thoại.
Lúc Cảnh Hảo Hảo cãi nhau ở trước mặt Lương Thần, thoạt nhìn tùy hứng điêu ngoa, nhưng trong xương của cô, luôn là một cô gái hiểu chuyện, khi cô gửi cho Lương Thần mình “Chân trật bị thương”, liền đã có chút hối hận, cảm thấy chính mình không hiểu chuyện, rất quấy rầy Lương Thần, cho nên lúc cô nhận được điện thoại của Lương Thần, Cảnh Hảo Hảo nghe Lương Thần bên trong dùng âm điệu tràn ngập lo lắng hỏi cô thế nào rồi, đáy lòng Cảnh Hảo Hảo lập tức ấm áp , sau đó nhẹ giọng trở về một câu: “Không quá nghiêm trọng, hiện tại em đã không có việc gì.”
Lương Thần ở đầu kia điện thoại, xác nhận hai lần, lúc này mới hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngữ khí thoáng mang theo vài phần chỉ trích hỏi: “Sao lại không cẩn thận như vậy?”
Cảnh Hảo Hảo cười ngây ngô hai tiếng, ngữ khí mang theo vài phần ngây thơ: “Lúc đi dường, không cẩn thận bị trật, chỉ là thật sự không nghiêm trọng, không cần lo lắng nữa.”
Lời Cảnh Hảo Hảo vừa mới rơi xuống, cô chợt nghe được cửa bị người nhẹ nhàng đẩy ra, Cảnh Hảo Hảo nghiêng đầu một chút, nhìn thấy Thẩm Lương Niên nhấc túi lớn túi nhỏ đi đến.
Sắc mặt Cảnh Hảo Hảo hơi lạnh lẽo, lại vẫn ngữ điệu mềm nhẹ trò chuyện với Lương Thần trong điện thoại như trước.
Cô cách điện thoại, nghe được bên kia có người đang hỏi một ít chuyện với Lương Thần, liền nhân cơ hội cắt đứt điện thoại.
Thẩm Lương Niên nhìn chằm chằm di động Cảnh Hảo Hảo đặt ở trên sô pha, hỏi một câu: “Lương Thần sao?”
Lúc hỏi ra những lời này, Thẩm Lương Niên mới phát hiện, trong miệng mình lại nổi lên một chút hương vị ê ẩm.
Cảnh Hảo Hảo không có kiêng dè gật đầu một cái, sau đó liền mở miệng hạ lệnh đuổi khách: “Thẩm Lương Niên, tôi cảm thấy anh ở trong nhà của tôi thật sự rất không thích hợp.”
Thẩm Lương Niên mấp máy môi, cầm thức ăn mua trong tay, đặt tới trước bàn trà, sau đó lại lấy ra một chai dầu hoa hồng, đưa cho Cảnh Hảo Hảo: “Dùng cái này xoa cổ chân, trước chườm lạnh, quá 24 mấy tiếng sau chườm nóng.”
Cảnh Hảo Hảo không có hé răng, cũng không có vươn tay đi nhận chai dầu hoa hồng kia.
Thẩm Lương Niên trầm mặc đứng ở trước mặt Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo thật sự có chút mệt mỏi, không muốn quá đối chọi gay gắt với Thẩm Lương Niên nữa, liền mệt mỏi tựa vào trên sô pha, nhắm mắt lại, giọng nói mệt mỏi nói: “Thẩm Lương Niên, anh đi đi, anh đứng ở chỗ này, tôi thật sự rất không thoải mái.”
Mặt mày Thẩm Lương Niên nhẹ nhàng lóe lên, cuối cùng vẫn luôn không có mở miệng nói cái gì, chỉ là đặt chìa khóa cửa nhà Cảnh Hảo Hảo và chai dầu hoa hồng ở trên bàn trà, nơi Cảnh Hảo Hảo dễ dàng lấy được, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt tối đen nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, bên trong sáng rọi trầm tĩnh không có gợn sóng: “Vậy anh nghĩ ngơi cho tốt đi.”
Cảnh Hảo Hảo không nói gì.
Thẩm Lương Niên rũ mi mắt, xoay người đi ra ngoài.
......
Thẩm Lương Niên đứng ở ngoài cửa phòng Cảnh Hảo Hảo, cũng không có rời đi.
Anh dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh bên trong, anh có chút sợ Cảnh Hảo Hảo hành động không tiện, không cẩn thận té bị thương chính mình.
Cho dù tầng lầu này có vài hộ gia đình, nhưng trong hành lang lại rất im lặng, bác sĩ đã từng dặn anh không nên hút thuốc uống rượu, nhưng anh vẫn theo thói quen tính lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, lưu loát đốt lên, hút thật sâu.
Thật ra trước đây anh hút thuốc chỉ dùng để nâng cao tinh thần, cô không thích anh hút thuốc, đại đa số trước vài tiếng anh gặp cô, đều sẽ không ᴆụng vào thuốc.
Nhưng từ sau khi cô và anh tách ra, anh liền bị nghiện, anh từ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đã trải qua nhiều dày vò như vậy, anh nghĩ đến đủ loại trách nhiệm nặng nề anh đều có thể chịu đựng qua được, nhưng anh lại phát hiện, chuyện mất đi Cảnh Hảo Hảo này, ςướק đi tất cả tin tưởng và nghị lực của cô.
Thậm chí, chính anh tự tay, cứ như vậy để mặc cho sinh mệnh của mình, từ trước mắt mình, trôi qua từng chút một, sau đó diễn biến thành thành hết thuốc chữa như bây giờ.
Anh rất muốn, cầu Cảnh Hảo Hảo đừng nhẫn tâm như vậy, rất muốn, mặt dày mày dạn quấn quít lấy Cảnh Hảo Hảo chăm sóc cô, rất muốn...... rất muốn...... Nhưng chung quy chỉ là rất muốn
Anh không có loại tư cách này, cũng không có cái mệnh đó.
Thẩm Lương Niên nghĩ đến đây, chỉ cảm thấy hốc mắt có chút nóng lên, mí mắt có chút lên men, anh chậm rãi tựa vào trên vách tường, hút xong một ngụm thuốc cuối cùng trong tay, sau đó đột nhiên liền mãnh liệt ho khan lên, dạ dày quay cuồng từng đợt đau đớn tê tâm liệt phế.
Thẩm Lương Niên dựa vào vách tường, chậm rãi trượt xuống, ngồi xổm trên đất, ngón tay anh run rẩy lấy thuốc giảm đau từ trong túi ra, cũng không đếm số lượng, chỉ tùy tiện đổ một phen, rồi nhét vào trong miệng của mình.