Cảnh Hảo Hảo bị mắng trình độ thưởng thức quá tệ, đáy lòng lập tức thoải mái, sau đó còn thực khiêm tốn nói: “Thật sự cũng không tệ lắm, em cảm thấy kỹ thuật diễn xuất của cô ta có đóng góp của em.”
“Phải không?” Lương Thần nhìn mấy chữ “Có đóng góp của em” mà Cảnh Hảo Hảo gửi đến, liền cố gắng gửi tới một cái tin nhắn: “Vậy thật đúng là rất không tệ.”
Dừng một chút, Lương Thần lại gửi tới một tin: “Anh là vì khen cô gái nhà anh, mới nhân tiện khen luôn cô ta.”
“Chỉ là, Hảo Hảo, anh vẫn thật sự rất không thích em dùng bản thân so sánh với cô ta.”
“Hạ giá trị con người.”
......
Cảnh Hảo Hảo nắm di động, cảm giác được lòng bàn tay vẫn chấn động không ngừng, sau đó nhìn một chuỗi tin nhắn Lương Thần gửi đến, đáy lòng ngọt thành một đoàn, người đàn ông này nói chuyện luôn mang theo một cỗ hương vị cao ngạo, nhưng hết lần này tới lần khác, lại có thể làm cho cô có cảm giác hạnh phúc.
Cảnh Hảo Hảo nở nụ cười ha ha trong chốc lát, sau đó gửi một tin nhắn: “Ngày 20 anh trở về à?”
“Ừ, có lẽ ngày 21 sẽ trở về.”
Cảnh Hảo Hảo vòng vo đảo mắt hạt châu, thần bí hề hề nói: “Ngày lễ giáng sinh, em sẽ cho anh một surprise thật to.”
Cảnh Hảo Hảo vừa mới gửi tin nhắn đi, Lương Thần liền gọi điện thoại tới, Cảnh Hảo Hảo chờ tiếng chuông vang hai lần, mới chậm rãi lật người, tiếp nghe xong điện thoại, mềm giọng “alo” một tiếng.
Lương Thần ở đầu kia điện thoại cúi đầu cười hai tiếng: “Kinh hỉ gì?”
“Không nói cho anh biết.”
Lương Thần vừa cười hai tiếng, hàn huyên với Cảnh Hảo Hảo một vài đề tài vụn vặn.
Thời gian đối với người yêu nhau mà nói, luôn trôi qua rất nhanh, Cảnh Hảo Hảo vẫn luôn cảm thấy chính mình và Lương Thần còn chưa tán gẫu bao lâu, di động liền chấn động lên, đã là mười hai giờ khuya.
Lương Thần tựa hồ cũng chú ý tới thời gian đã khuya, liền nói với Cảnh Hảo Hảo: “Thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Cảnh Hảo Hảo nắm di động, lưu luyến không rời “ừ” một tiếng: “Em cúp đây.”
“Ừ.”
......
“Sao còn chưa cúp?”
Cảnh Hảo Hảo nghe câu hỏi của Lương Thần, khóe môi giơ giơ lên, nói một câu “Ngủ ngon”, liền cúp điện thoại.
Di động cô lại nhanh chóng gửi tới một tin nhắn, Lương Thần gửi đến: [Buổi tối nhớ đắp chăn, ngủ ngon.]
Ánh mắt Cảnh Hảo Hảo sáng ngời nhìn chằm chằm tin nhắn kia, khóe môi nhịn không được hơi cong cong, nhưng đáy lòng mẫn cảm, vốn tồn tại trong cảm giác ngọt ngào, xen lẫn một chút sợ hãi nói không nên lời.
Cô không biết rốt cuộc mình đang sợ hãi cái gì, hiện tại tuy rằng cô còn chưa có chính thức đáp ứng Lương Thần làm bạn gái của anh, nhưng lại nghiễm nhiên cùng một chỗ với anh giống như là bạn gái.
Cô nhìn ra, Lương Thần đối với cô rất tốt, nhưng anh càng tốt như vậy, cô càng không có tự tin.
Cô vẫn luôn cảm thấy, đây là một giấc mộng hoa quỳnh, sớm hay muộn cũng sẽ tỉnh lại.
Cô muốn ở ngày lễ giáng sinh đó, đáp ứng làm bạn gái anh, tuy rằng cô không quá tin tưởng tương lai của anh với cô, nhưng cô thật sự rất muốn làm bạn gái Lương Thần danh chính ngôn thuận.
Cho dù chỉ có một năm, một tháng, một ngày......
......
Lúc đặt vòng, Cảnh Hảo Hảo đau đớn ngồi ở trong hành lang hơn nửa ngày, mới có thể đứng lên đi đường.
Lúc lấy vòng hạn chế sinh đẻ trong cơ thể xuống, Cảnh Hảo Hảo vẫn đau dớn nằm ở trên bàn giải phẫu như cũ, đến mức rơi nước mắt xuống.
Cảnh Hảo Hảo run run chân, đi ra phòng giải phẫu, tiếp nhận thuốc y tá đưa tới, đỡ vách tường, từ từ đến trước chỗ ngồi, ngồi xuống.
Trong bệnh viện nhiều người hỗn loạn, Cảnh Hảo Hảo ngồi trong chốc lát, cảm thấy đau đớn của mình hơi giảm bớt một chút, liền đứng lên, cô còn chưa có cất bước, liền có người giành trước một bước ngồi ở trên vị trí ban đầu của cô.
Cảnh Hảo Hảo nhìn trên chỗ ngồi chung quanh ngồi đầy người, có người bệnh có người nhà, rất ít người chỉ có một mình như cô, cho nên cũng không muốn ngốc ở trong này lâu, liền mở bước chân đi về phía thang máy.
Lúc không động, cô cũng không cảm thấy quá đau đớn, lúc thật sự bước đi, Cảnh Hảo Hảo mới phát hiện, vẫn là đau đến không thể chịu đựng được.
Khoảng cách đến thang máy ngắn ngủi mấy chục bước, cô lại đi đến trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, đi thang máy xuống dưới, Cảnh Hảo Hảo chậm rãi đi về phía ngoài cửa bệnh viện.
Lúc xuống bậc thang, bởi vì đau đớn, cô mở bước chân thật cẩn thận, gần như là bước xuống từng bậc từng bậc thang, ngay tại khi tiếp xúc đến một bậc thang cuối cùng, trong bệnh viện chợt chạy ra một người, không cẩn thận đánh vào trên vai của cô, lập tức ᴆụng ngã cô xuống đất.
Cảnh Hảo Hảo biết hôm nay giải phẫu, cố ý mang một đôi giày đế bằng, nhưng vẫn bởi vì chân bước theo trên bậc thang không có đứng vững, bị trẹo cổ chân.
Một trận đau đớn toàn tâm, nhanh chóng lẻn vào trong tim Cảnh Hảo Hảo, mang theo đau đớn sau giải phẫu, làm cho Cảnh Hảo Hảo ngồi xổm xuống đất, lập tức có chút không đứng dậy nổi.
Người ᴆụng phải cô, sớm đã vội vàng không thấy bóng người.
Cảnh Hảo Hảo cắn răng, ôm cổ chân của mình ngồi trong chốc lát, lúc vừa mới chuẩn bị đứng lên, đột nhiên có người giành trước một bước ngồi xổm trước mặt của cô: “Hảo Hảo? Em làm sao vậy?”
......
Gần đây thời gian dạ dày Thẩm Lương Niên đau đớn càng ngày càng dài, anh đã cảm giác được rõ ràng, cái ૮ɦếƭ giống như đang vẫy chào với mình, mỗi ngày gần đây anh đều là dựa vào thuốc giảm đau sống qua ngày, đồ anh ăn vào, luôn sẽ không ngừng ói ra, thậm chí buổi sáng mỗi ngày rời giường, lúc đánh răng, sẽ ói ra máu.Ban đầu, chỉ là một ngụm nhỏ, đến sau đó, chính là một ngụm lớn.
Hôm nay anh đã uống hết thuốc, đến bệnh viện một chuyến, thật ra lúc anh chuẩn bị đi ra bệnh viện, đúng lúc nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo đi vào bệnh viện.
Cô thoạt nhìn khí sắc tốt lắm, trạng thái rất tốt, anh nghĩ không ra cô không thoải mái chỗ nào, cô từng nói, không muốn anh quấy rầy cô, anh liền thật sự không đi quấy rầy nữa, liền đi theo xa xa như vậy.
Anh nhìn thấy cô vào khoa phụ sản lại đi ra, sắc mặt trở nên cực kỳ không tốt, anh theo ở phía sau xa xa, kết quả liền nhìn thấy cô bị người ᴆụng ngã.
......
Cảnh Hảo Hảo nghe giọng nói này, cả người chợt ngẩn ra, ngẩng đầu, liền nhìn thấy gương mặt thoáng có chút khẩn trương của Thẩm Lương Niên.
Chỉ mới vài ngày không gặp, Cảnh Hảo Hảo phát hiện, anh so với lần mình nhìn thấy ở concert lúc trước, thoạt nhìn gầy đi rất nhiều, hốc mắt phía dưới tối đen, khí sắc cả người thoạt nhìn đặc biệt tái nhợt.
Trong tay anh cầm một phần đơn xét nghiệm và một chai thuốc nhỏ, Cảnh Hảo Hảo theo bản năng nhìn lướt qua, Thẩm Lương Niên lại rất nhanh cuốn cuốn nhét đơn xét nghiệm và thuốc vào trong ví của mình, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo ôm cổ chân, liền đưa tay qua: “Bị trật chân sao? Để anh xem.”
Cảnh Hảo Hảo một tay đẩy tay Thẩm Lương Niên, cắn chặt răng đứng lên, kết quả, trên cổ chân truyền đến đau đớn toàn tâm, làm cho cô trong nháy mắt liền cúi người.
Thẩm Lương Niên nhíu nhíu mày, hỏi một câu: “Lương Thần đâu?”
Cảnh Hảo Hảo kéo kéo môi, không nói gì, bắt buộc chính mình cất bước rời đi.