Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 326

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Lúc Cảnh Hảo Hảo 20 tuổi, gặp Lương Thần, cô nghĩ rằng là tai họa bất hạnh nhất mình gặp phải trong đời.
Nhưng chuyện cô nghĩ là tai họa này, vào lúc này, lại khiến cho cô cảm giác hạnh phúc trước nay chưa từng có.
Thế giới này, luôn làm người ta không nghĩ ra được như vậy.
Bãi đỗ xe, ở đối diện cuối đường dành riêng cho người đi bộ, lúc Lương Thần cõng Cảnh Hảo Hảo đi qua cầu vượt, Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương chói sáng độc quyền của tiệm "Cartier" đối diện trung tâm thương mại, thần thái hơi ngẩn người.
Cảnh Hảo Hảo nhìn quanh trái phải một vòng, nhìn thấy chung quanh là đủ loại kiểu dáng nhãn hiệu nhẫn kim cương.
Nơi này, cô rất quen thuộc, là khu vực trung tâm mua nhẫn kim cương ở thành phố Giang Sơn.
Cô từng đứng ở trạm xe buýt đối diện cầu vượt, mở miệng nói với Thẩm Lương Niên: Em làm bạn gái anh được không?
Cô thực thích thành phố Giang Sơn này, không phải bởi vì tỏ tình với Thẩm Lương Niên nên thích nơi này, mà là bởi vì toàn bộ nơi này đều là bán nhẫn kim cương.
Nhẫn kim cương đại biểu cho lâu dài, tình yêu, trung thành.
Lúc ấy cô ôm tâm tình như vậy, ở dưới ánh đèn neon tất cả nhãn hiệu kim cương, mở miệng với Thẩm Lương Niên.
Nhưng người đàn ông kia, lại cô phụ cô.
Chỉ là, người đàn ông cõng cô bây giờ, có thể cũng cô phụ cô không?
Cảnh Hảo Hảo thu tầm mắt từ trên đèn nê ông Cartier trở về, rũ mi mắt, ngây người trong chốc lát, nói: “Lương Thần, anh thật sự thật thích em sao?”
“Rất thích.”
Cảnh Hảo Hảo ghé vào sau lưng Lương Thần, im lặng trong chốc lát, lại hỏi: “Vậy anh có muốn biết đáp án của em không?”
Lương Thần chưa bao giờ dụng tâm cố gắng theo đuổi cô gái nào như vậy, Cảnh Hảo Hảo là một người duy nhất, hiện tại cô hỏi anh, anh có muốn biết đáp án không.
Tâm Lương Thần, hung hăng co rút lại một chút, còn chưa có mở miệng, giọng nói Cảnh Hảo Hảo lại truyền tới: “Lương Thần, ngày lễ giáng sinh đó, chúng ta sẽ ở nơi này, sau đó em nói đáp án cho anh, được không?”
Lương Thần cõng Cảnh Hảo Hảo yên lặng không tiếng động đi tới phía trước, đi trong chốc lát, nói: “Được.”
Sau đó liền mở bước chân, đi xuống cầu vượt từng chút.
Nhãn hiệu kim cương hai bên đường chuyển chậm một chút, đèn nê ông còn đang không ngừng lóe lên.
......
Lương Thần lái xe, một đường lưu loát đưa Cảnh Hảo Hảo đến dưới lầu tiểu khu của cô.
Dừng xe xong, Lương Thần theo thói quen xuống xe, mở cửa xe sau ra, ôm thứ Cảnh Hảo Hảo mua ra, sau đó thay Cảnh Hảo Hảo mở cửa xe ra: “Anh đưa em lên.”
Cảnh Hảo Hảo vừa định mở miệng nói “Không cần”, trong đầu lập tức nghĩ đến dọc đường mình và Lương Thần trở về, lại có thể quên mất vấn đề quan trọng nhất của cuộc sống, cô lập tức gật gật đầu, nói: “Được.”
Về nhà, Cảnh Hảo Hảo lập tức lấy một đôi dép nam ra, đặt tới trước cửa: “Đi vào ngồi một lát đi.”
Sau đó liền nhanh chóng chuyển đầu óc, nghĩ chính mình nên mở miệng xin Lương Thần giúp đỡ như thế nào.
Cảnh Hảo Hảo sợ Lương Thần bởi vì sắc trời đã tối muộn, mở miệng nói gặp lại, liền lập tức nói với Lương Thần thay dép xong, đặt gói to ở trên bàn cơm: “Em đi pha hai ly cà phê.”
Sau đó, cũng không chờ Lương Thần nói chuyện, liền tự mình đi tới trước máy cà phê, cầm bột cà phê, bỏ vào.
Cảnh Hảo Hảo vừa chờ nước trong máy cà phê sôi, vừa lặng yên không một tiếng động nâng mí mắt, quan sát đồ cô mua từ siêu thị, Lương Thần phân loại từng cái bỏ vào trong tủ lạnh, sau đó liền cắn ngón tay, vòng vo đảo mắt.
Nước trong máy cà phê nấu sôi, ùng ục ùng ục bốc khí nóng lên, quay cuồng hướng lên trên, Cảnh Hảo Hảo cầm tách cà phê rót hai tách cà phê, bưng đến trước bàn trà trong phòng khách, như hiến vật quý đưa một ly cà phê qua cho Lương Thần ngồi trên ghế sô pha, sau đó còn vừa hỏi khẩu vị Lương Thần, vừa giúp anh thêm sữa và đường.
Cảnh Hảo Hảo chờ sau khi Lương Thần uống một ngụm cà phê, mới châm chước ngôn ngữ một chút, mở miệng nói: “Lương Thần, mấy ngày hôm trước em ở trên mạng thấy được một trò chơi, em cảm thấy chơi rất vui, muốn chúng ta đến chơi thử một chút không.”
“Trò chơi nào?”
“Chính là hai người trao đổi thẻ ngân hàng, hưởng thụ một chút cảm giác được đối phương bao dưỡng, có trợ giúp xúc tiến cảm tình.”
Thật ra trò chơi này, hoàn toàn không tồn tại, là Cảnh Hảo Hảo suy nghĩ nửa ngày, mới nghĩ ra được.
Chỉ cần Lương Thần đáp ứng cùng chơi trò chơi này với cô, như vậy cô có thể lấy được thẻ ngân hàng của Lương Thần, đoạn thời gian này cô sẽ không lo ăn uống, chờ ngày 20 phát tiền lương, cô bổ sung tiền trở lại giải quyết mọi chuyện!
Về phần thẻ ngân hàng của cô chỉ còn một đồng, đưa cho Lương Thần, anh cũng sẽ không cần dùng tiền của cô.
Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến đây, nhịn không được khen tặng chính mình dưới đáy lòng một chút, sau đó liền nháy mắt, nhìn Lương Thần hỏi: “Chúng ta cũng đến chơi một chút được không?”
Lương Thần chưa bao giờ thiếu tiền, sao có thể sẽ nghĩ đến hiện tại Cảnh Hảo Hảo đang đạn tận lương tuyệt, chỉ là nghĩ đến cô thật sự phải chơi trò chơi, vì thế không hề dị nghị móc ví tiền của mình từ trong túi ra, trực tiếp ném tới trước mặt Cảnh Hảo Hảo, nói: “Anh cầm toàn bộ đi.”
Cảnh Hảo Hảo nhìn ví tiền Gucci số lượng hạn chế ném tới trước mặt mình, đầu tiên là cả người hơi né tránh ra sau, sau đó mới chầm chập vươn tay, cầm lấy ví tiền, dùng dư quang khóe mắt nhìn thoáng qua Lương Thần đang uống cà phê, liền nhẹ nhàng mở ra, kết quả nhìn thấy một xấp tiền giấy đỏ rực thật dày, ánh mắt của cô nháy mắt phát ra một tầng ánh sáng, cuối cùng vì không để cho chính mình lộ ra sơ hở thiếu tiền, Cảnh Hảo Hảo vội vàng quét về phía thẻ ngân hàng, kết quả nhìn thấy bên trong từng dãy từng dãy thẻ ngân hàng, Cảnh Hảo Hảo nháy mắt giật mình tại chỗ.
Những thẻ ngân hàng này, có vài cái cô biết, có vài cái cô ngay cả nghe cũng chưa nghe qua.
Cô mở to thật to mắt, nghiên cứu thẻ ngân hàng bên trong nửa ngày, sau đó liền yên lặng đưa tới trước mặt Lương Thần, nói: “Trong những thẻ ngân hàng này, thẻ nào ít tiền nhất?”
Lương Thần nhàn nhã buông tách cà phê, tùy tiện nhìn lướt qua ví tiền của mình, sau đó chỉ vào một cái thẻ màu xanh biếc, nói:“Chắc là cái này.”
Cảnh Hảo Hảo gật gật đầu, liền rút tấm thẻ đó ra, sau đó cầm một cây 乃út và tờ giấy từ dưới bàn trà, nhìn Lương Thần, hỏi: “Mật mã là bao nhiêu?”
Lương Thần không nháy mí mắt một cái nói: “865437.”
Nói xong, lại bổ sung một câu: “Mật mã tất cả thẻ đều là sáu số này.”
Cảnh Hảo Hảo cầm 乃út, ngón tay có chút run rẩy viết sáu con số này xuống, sau đó cầm tấm thẻ ít tiền kia nhất nói: “Em vẫn là dùng tấm thẻ ngân hàng của mình đổi tấm thẻ này.”
Nói xong, Cảnh Hảo Hảo lấy ra thẻ ngân hàng của mình, cho dù bên trong chỉ có một đồng tiền, nhưng Cảnh Hảo Hảo vẫn rất tiết tháo cầm 乃út viết lên giấy mật mã của mình, dán ở trên thẻ ngân hàng, nhét vào trong ví tiền Lương Thần.
Lương Thần nhìn chằm chằm tấm thẻ ngân hàng của Cảnh Hảo Hảo trong ví của mình, nghiêng đầu hỏi: “Bên trong có tiền không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc