Cảnh Hảo Hảo đặc biệt bảo trì bình thản gật gật đầu “ừ” một tiếng với Lương Thần, không có chút ý tứ muốn mở miệng muốn nói cho anh biết lễ vật này là tặng cho ai.
Lương Thần nhìn không chớp mắt lái xe đi trong chốc lát, cuối cùng rốt cục vẫn là bại trận, quay đầu, mở miệng hỏi Cảnh Hảo Hảo: “Tặng cho ai?”
Rốt cục vẫn là hỏi ra rồi......
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo cười nở hoa, nghĩ đến hiện tại anh đã biết lễ vật là cái gì, nếu lại nói cho anh biết tặng cho ai, vậy chính mình chọn lựa lễ vật nửa ngày, đến ngày lễ giáng sinh đó thật sự không còn quá ý nghĩa, vì thế liền lắc lắc đầu với Lương Thần, cong mặt mày nói: “Em không nói cho anh.”
Thật ra đàn ông Cảnh Hảo Hảo quen biết cũng không nhiều, mà có thể khiến cho cô tặng áo sơ mi, trừ bỏ Thẩm Lương Niên thì chính là anh.
Trong đoạn thời gian gần đây, anh gần như không có nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên từng có tiếp xúc gì, đáy lòng anh có một chút lòng tin, lễ vật này rất có thể là tặng cho anh.
Nhưng anh nghĩ đến, mười năm của Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên, nghĩ đến sau khi Thẩm Lương Niên đêm hôm khuya khoắc đi tìm Cảnh Hảo Hảo, Cảnh Hảo Hảo trở nên rất thất hồn lạc phách, đáy lòng anh cũng không phải quá nắm chắc.
Lương Thần không biết rốt cuộc khi nào thì Cảnh Hảo Hảo mới có thể tặng lễ vật ra, công bố đáp án.
Nhưng anh vừa nghĩ đến lễ vật này có 50% khả năng là tặng cho Thẩm Lương Niên, tâm tình Lương Thần liền trở nên nặng trịch lên, anh khắc chế không được thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo, mỗi một lần đều là há miệng, một bộ dáng muốn nói lại thôi.
Cảnh Hảo Hảo thu hết phản ứng của Lương Thần vào đáy mắt, nâng tay lên hơi che lại khóe môi của mình, nhịn không được bật cười.
Bên trong xe một mảnh im lặng, bởi vì lễ vật kia, lực chú ý lái xe của Lương Thần trở nên có chút không tập trung, trên đường đi lúc quẹo vào sân vận động, suýt nữa ᴆụng vào đuôi xe phía trước.Cảnh Hảo Hảo bởi vì Lương Thần thắng gấp, thân thể hơi nghiêng về phía trước một chút, sau đó lấy một viên trái cây khô ra, nhét vào miệng Lương Thần: “Lái xe cho tốt.”
Lương Thần không nói gì, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm phía trước, thuần thục điều khiển xe, nhìn như thật sự đang lái xe thật tốt, nhưng trong đầu sớm đã bay tới xa xa.
Lúc sắp đến gần sân vận động, di động Lương Thần vang lên, Cảnh Hảo Hảo liếc hai mắt, là Tô Tiểu Tả gọi tới, hẳn là trong công ty có việc.
Nhưng Lương Thần lái xe, đối mặt với tiếng chuông này, lại vẫn luôn bày ra một bộ dáng thần thái thờ ơ.
Cảnh Hảo Hảo nhịn không được nâng tay lên, vỗ vỗ bả vai Lương Thần: “Điện thoại.”
Lúc này Lương Thần mới kéo tinh thần, nhìn thoáng qua biện hiện cuộc gọi tới trên màn hình điện thoại di động, không có phản ứng nào tiếp tục ngẩng đầu nhìn phía trước.
“Không gọi lại sao?”
“Không phải em nói lái xe thật tốt ư?”
Cảnh Hảo Hảo lập tức trở nên có chút nghẹn lời.
Xe vững vàng dừng ở bãi đỗ xe sân vận động, lúc Lương Thần buông tay phanh ra, theo thói quen xuyên qua kính chiếu hậu lại nhìn thoáng qua lễ vật kia, đáy lòng lo lắng một trận, xoay qua nói một tiếng “Đến” với Cảnh Hảo Hảo, sau đó liền đẩy cửa xe ra, cả người bước ra bước chân, lúc này mới phát hiện chính mình lại có thể không có cởi bỏ dây an toàn.
Lương Thần cau mi tâm xoay thân, rút dây an toàn ra, sau đó mở cửa xe, lấy khăn quàng cổ và mũ của Cảnh Hảo Hảo, ngón tay đúng lúc ᴆụng phải túi giấy đựng áo sơ mi.
Cả người anh như là điện giật, toàn thân cứng ngắc một chút, nhìn túi giấy kia hồi lâu, mới yên lặng rút tay cầm khăn quàng cổ và mũ ra, sau đó đóng lại cửa xe, như là người không có việc gì, vòng đến bên Cảnh Hảo Hảo, thay cô mở cửa xe ra.
Cảnh Hảo Hảo ngồi ở trên ghế cạnh tài xế, nhìn tỉ mỉ nhất cử nhất động của Lương Thần.
Cô nhìn ra được, cả người Lương Thần có chút tâm phiền ý loạn, hơn nữa tựa hồ là sau khi niết cô mua lễ vật kia, liền biến thành như vậy, thế cho nên lúc xuống xe, ngay cả chìa khóa xe cũng không có rút ra.
Cảnh Hảo Hảo nhìn thoáng qua chìa khóa xe cắm ở dưới tay lái, yên lặng thu hồi tầm mắt, xuống xe, Lương Thần hất tay đóng cửa xe, mang tốt mũ và khăn quàng cổ cho Cảnh Hảo Hảo, liền lôi kéo cô đi vào trong sân vận động.
Xe còn chưa có khóa đâu...... Người đàn ông thận trọng này, lại liên tiếp nhảy ra nhiều sai lầm cấp thấp như vậy......
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo, hơi hiện ra một loại tư vị nói không nên lời, cô lập tức đứng ở tại chỗ, không đi.
Lương Thần nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo: “Làm sao vậy?”
“Hình như anh quên khóa xe.”
“Phải không?” Lương Thần nhẹ nhàng hỏi ngược lại một câu, liền nâng tay lên, sờ tìm chìa khóa xe trong túi.
Sờ soạng nửa ngày, không có ᴆụng đến, liền xoay người đi tới trước xe, mở cửa xe, rút chìa khóa từ bên trong ra, sau đó quơ quơ với Cảnh Hảo Hảo, cười nói: “Quên.”
Cảnh Hảo Hảo nhìn tươi cười của Lương Thần, luôn cảm thấy bên trong mang theo một tia không thành thật, cô mấp máy môi, mở miệng nói: “Lương Thần, hiện tại anh cười thực giả.”
“Có sao?” Lương Thần lại kéo kéo môi với Cảnh Hảo Hảo, cố gắng làm cho tươi cười của mình, nhìn thật lòng một chút.Cảnh Hảo Hảo nhìn người đàn ông trời trời đông tuyết phủ, cố gắng làm cho chính mình thoạt nhìn tâm tình rất tốt, nhịn không được hơi mấp máy môi, sau đó nhìn dung nhan ưu việt tuấn mỹ của anh, nhẹ nhàng chớp chớp lông mi, lên tiếng hỏi: “Lương Thần, chẳng lẽ anh không tò mò em tặng lễ vật kia cho ai sao?”
Tay vốn muốn đóng cửa xe của Lương Thần hơi dừng một chút, ngẩng đầu, nói: “Không phải em không muốn nói cho anh biết sao?”
“Vậy anh có muốn biết không?”
Muốn...... Nhưng là lại sợ......
Sợ cuối cùng biết, phần lễ vật này, không phải tặng cho anh.
Tay Lương Thần cầm chặt lấy chìa khóa xe, hơi dời tầm mắt đi một chút, dời đề tài: “Concert ca nhạc sẽ lập tức bắt đầu, chúng ta đi vào trước đi.”
Lương Thần nói xong, liền đóng cửa xe lại, vòng đến trước mặt Cảnh Hảo Hảo, nhấn chìa khóa xe một cái, khóa xe lại, âm điệu vững vàng nói: “Hảo Hảo, đi thôi.”
Nói xong, anh liền nâng tay lên, nắm bả vai Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo nghiêng người, hất rơi cánh tay Lương Thần, lại mở miệng một lần nữa, hỏi: “Lương Thần, anh thật sự không muốn biết lễ vật kia là tặng cho ai sao?”
Lương Thần dùng sức mấp máy môi, không nói gì.
Cảnh Hảo Hảo nhìn Lương Thần trầm mặc không nói, vòng vo đảo mắt hạt châu, sau đó liền ςướק đi chìa khóa xe từ trong tay Lương Thần, mở khóe xe, mở cửa xe, cầm túi giấy đựng áo sơ mi từ bên trong ra, lắc lắc với Lương Thần, sau đó, vênh váo đắc ý nói với Lương Thần: “Nếu chủ nhân lễ vật cũng không muốn biết lễ vật là của ai, như vậy em nghĩ anh ta khẳng định cũng không muốn lễ vật này, xem ra em cũng không cần phải tặng, cho nên, còn không bằng trực tiếp ném đi cho bớt việc!”
Nói xong, Cảnh Hảo Hảo dùng hết toàn lực ném túi giấy túi vào trong đống tuyết bên trái không xa.