“Chẳng lẽ người phụ nữ kia lại không có kết cục gì sao?” Kiều Ôn Noãn nhìn như rất ngạc nhiên nghiêng đầu, hỏi.
Lần này Lương Thần trực tiếp không thèm để ý tới lời nói của Kiều Ôn Noãn, chỉ tự mình chạm ly uống rượu với Thẩm Lương Niên, ý trong lời nói: “Cho nên, tìm phụ nữ, vẫn là phải chú ý, một khi tìm không tốt, thật sự là hậu hoạn vô cùng...... Anh nói, có phải hay không? Thẩm tổng?”
Cảnh Hảo Hảo cầm đôi đũa thủ, đột nhiên run lên, cuối cùng liền rơi ở trên mặt đất.
Thẩm Lương Niên liên tục bị Lương Thần chuốc rất nhiều rượu, lúc này đã muốn say, hoàn toàn không có phát hiện Cảnh Hảo Hảo bên cạnh rớt đũa, chỉ là vừa uống rượu với Lương Thần vừa nói: “Đúng, vẫn là Hảo Hảo nhà tôi tốt, cũng không dính vào chuyện thị phi.”
Lương Thần nghe nói như thế, câu môi cười cười ôn hoà, sau đó nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo một cái, đáy mắt anh hàm chứa đủ loại cảm xúc, đến cuối cùng chỉ hóa thành một mảnh lạnh bạc, nói với người phục vụ đứng ở một bên: “Đổi cho Cảnh tiểu thư một đôi đũa.”
Kiều Ôn Noãn nghe thấy câu “Hảo Hảo nhà tôi tốt” của Thẩm Lương Niên, đáy lòng liền cảm thấy ghen tuông quay cuồng, nhịn không được lên tiếng, tiếp tục nói: “Rõ ràng là do một người phụ nữ chân đứng hai thuyền gây ra nhiều chuyện như vậy, vì sao cuối cùng làm hại ông chủ than đá kia thảm như vậy? Vậy cuối cùng nhân viên nhà nước cao cấp kia có muốn người phụ nữ đó không? Chỉ là, phỏng chừng anh ta cũng ghét bỏ người phụ nữ kia bẩn đi, khẳng định sẽ không cần, quả nhiên có vài phụ nữ, chỉ thích hợp làm một bình hoa bài trí, nhưng mà chỉ sợ bình hoa không cam lòng làm bình hoa, kết quả là, hại người hại mình, bình hoa biến thành sao tai họa!”
Mặc kệ Kiều Ôn Noãn là có tâm hay là vô tâm, cô ta nói tiếp lời Lương Thần, một câu lại một câu nói xong, nói đến Cảnh Hảo Hảo cuối cùng có chút không nhịn được đứng lên, nói: “Thực xin lỗi, tôi đi toilet một chuyến.”
Nói xong, cô liền có chút kích động muốn đi ra khỏi phòng bao.
Lương Thần lại nhìn thoáng qua Thẩm Lương Niên sau có chút hồ đồ, nói:“Cảnh tiểu thư, hiện tại Lương Niên uống quá nhiều, tôi nghĩ bây giờ cô dìu anh ta đi lên lầu nghỉ ngơi sẽ tương đối tốt.”
Dừng một chút, Lương Thần lấy từ trong túi mình ra một tấm thẻ phòng, đưa cho Cảnh Hảo Hảo, nói: “Đây là thẻ phòng của tôi.”
Cảnh Hảo Hảo nhìn tấm thẻ phòng kia, rõ ràng nhìn thấy được “1314” từ phía trên, là căn phòng cô đã đi nhầm vào lần đầu tiên cô gặp Lương Thần.
Đầu ngón tay của cô nhất thời lạnh lẽo một trận, sau một lúc lâu, mới vươn tay, nhận lấy, nhỏ giọng nói một tiếng:“Cám ơn.”
Lương Thần không nói gì.
Cảnh Hảo Hảo liền vươn tay, nâng Thẩm Lương Niên dậy.
Thẩm Lương Niên say thất điên bát đảo, chợt đứng lên, nhìn Cảnh Hảo Hảo, ha ha cười hai tiếng, muốn tiến lên hôn môi cô, nhưng lại hôn một cái vô ích, cau mày “ưm” một tiếng, liền tựa vào bả vai Cảnh Hảo Hảo không động.
Cảnh Hảo Hảo cố hết sức giúp đỡ Thẩm Lương Niên đi về phía cửa phòng, lúc còn chưa đi đến cửa, cô nghe thấy tiếng Kiều Ôn Noãn ở bàn cơm phía sau lại truyền tới lần nữa:“Cho nên nói tri nhân tri diện bất tri tâm, người không thể nhìn tướng mạo, nước biển không thể đo bằng đấu, phụ nữ thoạt nhìn càng băng thanh ngọc khiết, thật ra trong xương càng dơ bẩn hạ tiện!”
Cảnh Hảo Hảo nghĩ, Kiều Ôn Noãn không biết dây dưa giữa mình, Lương Thần và Thẩm Lương Niên, cho nên chỉ bởi vì chuyện xưa Lương Thần nói mà lòng đầy căm phẫn phát biểu ngôn luận.
Nhưng mà, cô lại luôn luôn có một loại ảo giác những lời đó là đang mắng cô.
Cô chống đỡ thân thể Thẩm Lương Niên, dừng ở cửa một chút, sau đó liền đi ra ngoài.
Cửa phòng bao, cùng với Cảnh Hảo Hảo rời đi, chân trước cửa vừa mới đóng lại, chân sau cả người Lương Thần đột nhiên không hề có dấu hiệu nào lập tức dùng sức ném ly rượu trong tay về phía bàn trước mặt Kiều Ôn Noãn.
Ly rượu va chạm với bàn, sau đó đều vỡ vụn, rơi ở trên mặt đất, phát ra tiếng vang chói tai liên tiếp không ngừng.
Rượu chung quanh vẩy ra, vẩy hơn phân nửa lên mặt Kiều Ôn Noãn, trong nháy mắt khiến cho dung mạo vốn trang điểm tinh điêu ngọc trác của cô ta liền nhòe thành một mảnh.
Người một phòng bị thay đổi đột nhiên xảy ra này làm cho hai mặt nhìn nhau, mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn cô, nhưng không có một người nào dám tùy tiện đi lên khuyên giải, chỉ ổn định hô hấp, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Kiều Ôn Noãn mở đôi mắt thật to, hoàn toàn có chút thẫn thờ, qua thật lâu cô ta mới trừng mắt nhìn, phát hiện vẻ mặt của mình đều là vị rượu gay mũi, lúc này cô ta mới nhẹ nhàng quay đầu, nhìn về phía Lương Thần, đáy mắt lóe ra khó hiểu, nhưng lại bị khí phách tỏa ra từ cả người của người đàn ông kia vào giây phút này làm chấn động đến không dám nói một câu.
Tất cả mọi người tập trung tầm mắt nhìn về phía Lương Thần.
Giờ phút này trên mặt người đàn ông thoạt nhìn cũng không có biểu tình gì, rất bình tĩnh, nhưng mà, người quen thuộc Lương Thần, đều biết, bộ dạng này anh, là không thể trêu chọc nhất.
Bởi vì, bộ dạng anh có bao nhiêu bình tĩnh, liền đại biểu đáy lòng anh có bấy nhiêu phẫn nộ.
Toàn bộ trong phòng bao, đình trệ suốt một phút đồng hồ, ngay tại lúc mọi người nghĩ không còn việc gì, đang muốn thở phào ra, Lương Thần đột nhiên gian nhặt chai rượu gần sáu con số từ trên bàn lên, hướng về phía Kiều Ôn Noãn, hung hăng đập qua.
Có vài người trong phòng bị hoảng sợ, phát ra tiếng thét chói tai.
Chai rượu mang theo một trận gió mãnh liệt, lướt qua bên tai Kiều Ôn Noãn, trực tiếp ᴆụng vào trên vách tường phía sau cô ta.
Chai rượu ᴆụng vào vỡ nát, rượu bên trong, theo vách tường, chảy xuôi chung quanh, nháy mắt toàn bộ trong phòng, mùi rượu tỏa ra bốn phía.
Lương Thần đứng lên, nhìn xuống Kiều Ôn Noãn bị dọa đến kinh hồn chưa định, mặt âm trầm, nói từng chữ một: “Hôm nay tôi đã nhịn cô đủ rồi, đừng cho là tôi không biết đáy lòng cô đang đánh tính toán nhỏ nhặt gì, tôi cảnh cáo cô, lần sau không được như vậy nữa, tôi làm như thế nào với cô ấy là chuyện của tôi, ở dưới mí mắt của tôi, cô còn chưa tư cách làm chuyện chỉ cây dâu mà mắng cây hòe kia! Người có bản lĩnh có thể để cho tôi chạy tới trong phòng, là người mà cô có thể tùy tùy tiện nhạo báng sao?”
Lương Thần nói xong, liền hung hăng trừng mắt liếc mắt nhìn Kiều Ôn Noãn một cái, đá văng ghế dựa phía sau mình ra, gương mặt lạnh lùng đi về phía cửa phòng bao.
Sau khi Lương Thần rời đi, trong toàn bộ phòng bao im lặng trong chốc lát, mọi người mới hồi thần, liền có chút không rõ rốt cuộc lời nói vừa rồi của Lương Thần là ý tứ gì.
Kiều Ôn Noãn làm cái gì khiến cho anh phẫn nộ như vậy?
Cái gì mà chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, cái gì mà tính toán nhỏ nhặt?
Vẻ mặt mọi người nghi hoặc nhìn về phía Kiều Ôn Noãn.
Kiều Ôn Noãn mím môi, nhẫn nại nước mắt nơi đáy mắt, nghiêng đầu, hít sâu một hơi, nhưng không có lên tiếng.
Người bên ngoài không hiểu, cô ta hiểu.
Vừa rồi Lương Thần cảnh cáo cô ta, là vì cô ta theo lời nói của anh, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe Cảnh Hảo Hảo.
Đồng thời, cũng là đang cảnh cáo cô ta, nói cho anh biết chuyện Cảnh Hảo Hảo ở trong phòng bao này.
Cô ta vốn tưởng rằng cô ta làm thiên y vô phùng, chỉ giống như vô tình nhắc tới chuyện Cảnh Hảo Hảo ở khách sạn Tứ Quý với Lương Thần, nhưng cô không nghĩ tới, “Thiếu niên thiên tử” trong truyền thuyết này lại có thể vừa nhìn đã hiểu.
Anh liếc mắt một cái liền xuyên thủng mục đích của cô ta, biết được cô ta nhìn giống như vô tình lộ ra Cảnh Hảo Hảo đang ở chỗ nào, thật ra là đang bỏ đá xuống giếng với Cảnh Hảo Hảo!