Trong phòng khôi phục im lặng, Lương Thần đứng ở bên giường, trên người còn tản ra lệ khí cơn giận còn sót lại chưa tiêu tan, một lát sau, anh cầm lấy di động của mình, theo bản năng muốn gọi điện thoại cho Cảnh Hảo Hảo, giải thích chuyện này một chút, nhưng vừa mới nhấn mở tên Cảnh Hảo Hảo, động tác của anh lập tức dừng lại.
Cảnh Hảo Hảo không phải người yêu của anh, anh lo lắng gọi điện thoại cho cô như vậy, anh phải mở miệng giải thích như thế nào đây?
Lương Thần nghĩ đến đây, trực tiếp ném điện thoại di động tới trên giường.
......
Trợ lý xử lý tốt hết thảy, lúc cầm ipad trở về phòng Lương Thần, Lương Thần đang đứng ở trước kính sát đất trong phòng khách, hai tay nhét túi, không nhúc nhích.
Nhìn từ bóng dáng này, Lương Thần thoạt nhìn thực ôn hòa, giống như người vừa mới phát giận hoàn toàn không phải anh.
Trợ lý chậm rãi bước tiến lên, đứng ở phía sau Lương Thần một mét xa xa, mở miệng nói: “Lương tổng, chuyện ngài phân phó đã xử lý xong.”
Lương Thần không có phản ứng gì.
Trợ lý tiếp tục nói: “Đó là năm kia lúc ngài và Duyên tiểu thư ở Thượng Hải ăn cơm, bị một phóng viên chụp ảnh lén, hiện tại phóng viên kia sáng lập ra phòng làm việc của mình, vì nâng cao nổi tiếng, liền tung ảnh chụp kia ra ngoài, tôi đã phân phó người, trực tiếp đóng cửa phòng làm việc kia rồi.”
Lương Thần vẫn không nói gì, trợ lý đứng trong chốc lát, lại mở miệng nói: “Nếu không có chuyện gì, tôi đi ra ngoài trước.”
Lúc trợ lý vừa định xoay người, giọng nói thản nhiên của Lương Thần truyền đến: “Không phải đài truyền hình thành phố Giang Sơn vẫn muốn mời tôi làm khách quý, làm phỏng vấn một lần sao?”
Trợ lý sửng sốt một chút, “Lương tổng, ý ngài là?”
Lương Thần chậm rãi xoay người: “Giúp tôi nhận đi, tận lực an bài thời gian phỏng vấn gần đây nhất.”
Hảo Hảo, chuyện anh không thể quang minh chính đại làm sáng tỏ cho em nghe, anh sẽ quang minh chính đại làm sáng tỏ cho toàn thế giới nghe.
“Vâng.” Trợ lý yên lặng rời khỏi phòng Lương Thần, đứng ở cửa, sờ sờ đầu của mình, Lương tổng vẫn luôn không thích lộ diện ở truyền thông, đài truyền hình thành phố Giang Sơn rất nhiều lần lần đưa ra lời phỏng vấn anh, mỗi lần đều là bị anh cự tuyệt, lúc này đây, sao ngài ấy lại đột nhiên tiếp nhận?
......
Lúc Cảnh Hảo Hảo trở lại công ty, đã gần mười hai giờ trưa.
Đồng nghiệp thấy sắc mặt của cô có chút không tốt, tiến lên quan tâm cô hai câu, liền đi nhà ăn dưới lầu ăn cơm trưa.
Một mình Cảnh Hảo Hảo ngồi ở trong văn phòng, màn hình máy tính còn dừng lại ở trên trang xì căn đan của Lương Thần và Duyên Hoa, Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm màn hình trong chốc lát, liền rũ mi mắt xuống, nhìn thấy di động trên mặt bàn của mình, có một tin nhắn chưa đọc, nhấn mở, là Lương Thần gửi đến hỏi cô ăn bữa sáng chưa.
Đổi là ngày hôm qua, à không, vài tiếng trước, cô nhìn thấy tin nhắn này, khẳng định sẽ khẩn cấp, lòng tràn đầy vui mừng hồi đáp anh.
Nhưng hiện tại...... cô nhìn thấy tin nhắn này, có chính là đau lòng.
Có người nói, tình yêu chính là một hồi đánh bạc, người thắng, cả đời hạnh phúc, người thua, đau đến không muốn sống.
Cô đã tự mình nếm thứ một lần tính yêu thảm hại, tìm được đường sống trong chỗ ૮ɦếƭ, cô thật sự không có chuẩn bị tốt, đi nếm thử lần thứ hai.
Thừa dịp hiện tại, cô còn chưa có hãm sâu đến không thể tự kềm chế, không bằng sớm một chút rút ra.
Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng buông di động xuống, không có hồi đáp tin nhắn Lương Thần.
Biết rõ không có kết cục tốt, lại một lòng đi yêu nhau, đó không phải chuyện xưa, mà gọi là sự cố.
Giống như là chim bay và cá yêu nhau, một thứ vĩnh viễn sẽ không học được bay lượn, một thứ vĩnh viễn sẽ không biết lặn xuống nước, đó là sự cố bi thảm, mà không phải chuyện xưa tốt đẹp.
Bắt đầu từ ngày đó, Cảnh Hảo Hảo không còn trả lời tin nhắn cho Lương Thần nữa, Lương Thần gọi mấy cuộc điện thoại tới, cô cũng chỉ chỉnh tĩnh âm, ném điện thoại di động vào trong túi xách, nhắm mắt làm ngơ.
Cảnh Hảo Hảo nghĩ, qua vài ngày, chính mình dần dần sẽ quen ngày không có nói chuyện phiếm với Lương Thần, cũng liền khôi phục bình tĩnh.
Nhưng không biết cô đánh giá chính mình quá cao, hay là xem nhẹ lực ảnh hưởng của Lương Thần với mình, cô lại có thể phát hiện, chính mình cố ý cắt đứt quan hệ với anh, nhưng lại khiến cho chính mình càng thêm nhớ anh, thế cho nên đến cuối cùng, cả người cô cơm nước không màng, đêm không ngủ được.
Ba ngày ngắn ngủi, Cảnh Hảo Hảo lại cảm thấy như là đi qua thiên sơn vạn thủy rất dài.
Thành phố Giang Sơn qua đi lập đông, càng ngày càng lạnh, không biết là do trạng thái cuộc sống gần đây hỗn loạn thành một đoàn, hay là trong phòng có khí âm nhưng bên ngoài lại lạnh, đêm qua trước khi đi vào giấc ngủ, Cảnh Hảo Hảo liền cảm thấy thân thể có chút không thoải mái, buổi sáng hôm nay tỉnh lại, đầu đau lợi hại hơn, cái mũi cũng có chút nghẹt, đi vào văn phòng, Cảnh Hảo Hảo cố chống đỡ tinh thần xử lý xong công việc, lúc đứng dậy muốn rót ly nước, nhìn thấy phía sau bàn làm việc của mình còn đặt từng bó từng bó lớn hoa tươi, những hoa đó còn chưa héo tàn, vẫn tỏa ra mùi hương nhàn nhạt như trước.
Lúc này Cảnh Hảo Hảo mới hậu tri hậu giác phản ứng kịp, cách lễ độc thân tuần trước, đã trôi qua tròn một tuần, hôm nay Lương Thần sẽ về thành phố Giang Sơn từ chuyến công tác đi Thượng Hải.
Nghĩ đến Lương Thần, trong иgự¢ Cảnh Hảo Hảo phập phồng không ngừng, hơi thở cũng không ổn định lên theo, cô nhìn chằm chằm hoa tươi này hồi lâu, mới rũ mi mắt xuống, đi về phía phòng trà nước.
Bởi vì do cảm mạo, giữa trưa Cảnh Hảo Hảo cũng không có ăn bao nhiêu, buổi chiều càng thêm khó chịu, toàn thân đều nổi lên một trận nhiệt theo, buổi tối công ty có tụ hội, Cảnh Hảo Hảo trực tiếp từ chối trở về nhà, nằm ở trên giường, ở bên trong cơn khó chịu, rất nhanh liền lâm vào trong giấc ngủ.
Giấc ngủ cũng không có làm cho Cảnh Hảo Hảo chuyển biến tốt, ngược lại làm cho cô cảm thấy càng khó chịu, toàn thân như là lửa, nhiễm một tầng khô nóng, đốt cô miệng đắng lưỡi khô.Cảnh Hảo Hảo mơ mơ màng màng bò dậy từ trên giường, muốn đi rót ly nước uống, kết quả lại nghe có người gõ cửa.
Cảnh Hảo Hảo cầm ly nước, kéo thân thể nặng nề, đi tới chỗ huyền quan, trực tiếp mở cửa ra, ngẩng đầu, vừa mới nhìn thấy người tới, cô còn chưa nhận ra là ai, đầu óc liền choáng váng một trận, cả người không hề dấu hiệu liền mềm nhũn ngã xuống đất.
Sau đó bên tai của cô, loáng thoáng nghe có tiếng gọi lo lắng ầm ĩ: “Hảo Hảo? Hảo Hảo?!”
......
Bởi vì sốt cao, cả người Cảnh Hảo Hảo hỗn loạn, nhưng vẫn còn có một chút cảm giác.
Cô cảm giác được có người rất nhẹ rất ôn nhu ôm lấy chính mình, đặt ở trên giường mềm mại, sau đó trong mơ hồ còn có tiếng nói điện thoạivang lên, cô cực lực muốn bắt giữ tiếng nói kia, nhưng đầu hỗn loạn, làm cho cô nghe không được rõ ràng và chính xác lắm.
Đến sau đó, cô cảm giác được có người vẫn nắm tay của mình, lòng bàn tay kia thật ấm áp, cho cô một loại sức lực thực yên ổn, giống như là cảm giác lúc còn rất nhỏ, khi ba nắm tay cô đi qua đường đêm trấn nhỏ tối đen. Làm cho cô có một loại yên tâm nói không nên lời.
Trong lúc đó Cảnh Hảo Hảo tỉnh lại một lần, chỉ trợn tròn mắt, nhìn nhìn, sau đó liền mệt mỏi nhắm mắt lại, mơ hồ ngủ thi*p đi lần nữa.
Giấc ngủ này, ngược lại rất dài, tỉnh lại lần nữa, đã là buổi tối ngày hôm sau, bóng đêm ngoài cửa sổ tối như mực, toàn bộ phòng thực im lặng.