Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 310

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Anh phấn đấu quên mình ôm cô vào trong lòng của mình, anh chưa từng mất khống chế giống như lúc này vậy, dùng hết khí lực toàn thân, hôn một người phụ nữ, giống như hận không thể cứ như vậy, nuốt cô vào trong bụng.
Hôn môi như vậy, như là mở ra chốt mở nơi nào đó, làm cho anh rốt cuộc không nhịn được liền ôm lấy Cảnh Hảo Hảo, vừa hôn môi cô, vừa đi về phía phòng ngủ của cô.
Đợi khi anh đặt cô ở trên giường, quần áo trên người anh và cô, đã đều bị anh kéo rơi.
Toàn thân anh run rẩy lợi hại, ngón tay run run, ᴆụng vào da thịt của cô.
Hình ảnh như vậy, không biết anh mơ thấy bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đêm khuya tỉnh mộng, tỉnh lại đều là một mình đối mặt với căn phòng trống rỗng.
Hiện tại, hết thảy, còn chân thật hơn trong mộng của anh, không biết tốt đẹp hơn bao nhiêu lần.
......
Cả người Cảnh Hảo Hảo hỗn loạn, đầu óc tựa như tương hồ, hoàn toàn không có suy nghĩ gì.
Cô chỉ rõ ràng cảm giác được, máu trong cơ thể mình đang cấp tốc quay cuồng, mang theo khát vọng nào đó.
Thậm chí, cô theo hành động người đàn ông, vươn cánh tay rảnh, ôm cánh tay anh.
......
Cảnh Hảo Hảo ᴆụng vào như vậy, làm cho cả người Lương Thần nháy mắt cứng ngắc.
Cô lại có thể chủ động ôm anh, đây hết thảy, sẽ không phải là giấc mộng chứ......
Lương Thần ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt cô gái thẹn thùng dưới thân, nhíu nhíu mày, ý thức được đây hết thảy là chân thật.
Lúc này anh mới phát hiện, chính mình và Cảnh Hảo Hảo lại trần như nhộng nằm ở trong phòng ngủ của cô.
Anh và cô rõ ràng đang ăn cơm, sao lại ăn đến nơi này?Lương Thần quay đầu, nhìn quần áo lộn xộn, lý trí về lại trong đầu từng chút.
Cảnh Hảo Hảo và anh đã không có quan hệ gì, anh lau súng ςướק cò với cô như vậy, anh là cầu còn không được, nhưng cô thì sao?
Anh từng không để ý đến suy nghĩ của cô, cường ngạnh muốn cô, chẳng lẽ hiện tại, anh còn muốn muốn cô ở trong lúc cô ý loạn tình mê sao?
Sau đó, đợi cho bọn họ khôi phục lý trí, bọn họ sẽ như thế nào?
Nếu Cảnh Hảo Hảo muốn cùng một chỗ với anh, cái gì cũng dễ nói, nếu Cảnh Hảo Hảo không muốn cùng một chỗ với anh, như vậy giữa bọn họ có sẽ chỉ là xấu hổ, anh và cô sẽ không bao giờ tự nhiên tiếp xúc cùng một cõỗ như bây giờ nữa.
Lương Thần hung hăng nuốt nuốt nước miếng, cưỡng chế Dụς ∀ọηg gào thét trong lòng của mình, dưới đáy lòng không ngừng nói với chính mình, trăm ngàn lần đừng vì thoải mái nhất thời, khiến cho mình làm ra chuyện không tôn trọng cô.
Nhưng càng là khắc chế, anh phát hiện, chính mình càng không thể khống chế.
......
Lương Thần đột nhiên dừng lại như vậy, làm cho Cảnh Hảo Hảo nửa vời, nhịn không được liền mê mê hoặc hoặc mở mắt, nhìn Lương Thần, đầu óc vẫn có chút mơ hồ như trước hỏi: “Làm sao vậy?”
Giọng nói của cô, mang theo một tia mị thái, Lương Thần nghe đến kêu rên một tiếng, sau đó anh cầm chăn bên cạnh, đắp lên trên người Cảnh Hảo Hảo, che da thịt kề sát với anh lại.
Lúc này Lương Thần mới cảm giác được đầu óc hơi rõ ràng một chút, anh nhìn ánh mắt Cảnh Hảo Hảo, nhìn cẩn thận hồi lâu, sau đó mở miệng: “Hảo Hảo, thực xin lỗi.”
Giải thích của anh, thực chân thành.
Cảnh Hảo Hảo sửng sốt trong chốc lát, cũng chậm rãi thanh tỉnh lại đây, lúc này mới ý thức được, rốt cuộc chính mình và Lương Thần đã làm gì.
Mặt của cô, soạt lập tức trở nên đỏ bừng.
Vừa rồi cô cũng không biết chính mình là làm sao vậy, cứ như vậy đánh mất tất cả phòng bị.
Xảy ra một màn như vậy, cũng không phải đều là lỗi của một mình Lương Thần, nhưng cô là một phụ nữ, ba chữ không có gì này, cô không thể nào nói nên lời.
Cảnh Hảo Hảo cắn cắn môi, tự động chui chui vào trong chăn, đều chôn cả khuôn mặt của mình ở bên trong.
Lương Thần vươn tay, xốc góc chăn lên, con ngươi mang theo nhớ thương nồng đậm, mắt không nháy nhìn Cảnh Hảo Hảo: “Là anh không khống chế được, anh......”
Lương Thần vốn muốn nói, anh rất thích em, anh kìm lòng không đậu mới có thể như vậy, anh sẽ tôn trọng em, nếu em không muốn, anh khẳng định sẽ không miễn cưỡng em.
Nhưng là anh mới nói một câu mở đầu, chuông cửa nhà Cảnh Hảo Hảo, đột nhiên liền vang lên, lập tức cắt đứt lời nói của anh.
Lúc này đã mười một giờ đêm, ai sẽ đến tìm cô?
Cảnh Hảo Hảo cũng có chút mê mang ôm lấy chăn ngồi dậy.
Chuông cửa lại vang lên một lần nữa.
Lương Thần đành phải nuốt lời sắp sửa nỏi ra trở về trong bụng, xoay người xuống giường, nhặt quần áo lên, nhanh chóng mặc vào, sau đó ném quần áo Cảnh Hảo Hảo tới trên giường, nói: “Anh đi mở cửa.”
Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng gật gật đầu, Lương Thần cài thắt lưng xong, liền đi ra ngoài.
......
Thẩm Lương Niên gọi cho Cảnh Hảo Hảo vài cuộc điện thoại, vẫn luôn không có ai tiếp nghe, đáy lòng anh lo lắng Cảnh Hảo Hảo có giải quyết được chuyện ở công ty Hải Hâm hay không, cho nên ở một đêm này, rốt cục vẫn là đến nhà Cảnh Hảo Hảo, muốn giáp mặt hỏi cô một câu.
Anh lái xe tới dưới lầu tiểu khu Cảnh Hảo Hảo, mới hơn chín giờ tối, nhưng anh vẫn luôn không có dũng khí lên lầu, ở ngay trong xe cái gì cũng không nghĩ ngồi gần hai tiếng.
Lúc anh hút hết thuốc trên xe của mình, rốt cục đẩy cửa xe ra, đi vào trong lầu tiểu khu.
Đi thang máy lên lầu, anh đi vào cửa phòng Cảnh Hảo Hảo, đứng trong chốc lát, liền nâng tay lên, nhấn chuông cửa.
Thẩm Lương Niên dựa vách tường, lúc chờ người mở cửa, đột nhiên gian nhớ tới một chuyện cũ, đó chính là chính mình có một lần cãi nhau với Cảnh Hảo Hảo, anh xoay người rời đi, ngồi ở trong xe dưới lầu, ngây người suốt hai tiếng, cuối cùng liền nhịn không được lộn trở lại trên lầu, lúc vừa định gõ cửa, cửa đã bị Cảnh Hảo Hảo theo kéo ra từ bên trong, hốc mắt Hảo Hảo, như là vừa mới khóc, lúc ấy anh liền cảm thấy đáy lòng đặc biệt đau, nghĩ cũng không nghĩ liền vươn tay, ôm cô vào trong lòng.
Ngay tại khi Thẩm Lương Niên nghĩ ôm Cảnh Hảo Hảo cảm giác là cảm giác gì, cửa phòng bị người mở ra, anh theo bản năng ngẩng đầu, kết quả, nhìn thấy lại là mặt của Lương Thần.
Cả người Thẩm Lương Niên lập tức liền cứng ngắc ở tại chỗ.
Lương Thần cũng sợ run một chút, chỉ là rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, anh nhìn Thẩm Lương Niên nhẹ nhàng mà híp mắt một chút, trong đầu nhất thời liền chuyển ra một suy nghĩ: Muộn như vậy, Thẩm Lương Niên tới nơi này tìm Cảnh Hảo Hảo, làm cái gì?
Hai người đàn ông, cứ như vậy một người đứng ở cửa, một người đứng ở trong hành lang, ai cũng không có mở miệng nói chuyện.
Cảnh Hảo Hảo mặc quần áo, không có nghe được bên ngoài có động tĩnh, bước đi ra phòng ngủ, mở miệng, hỏi một câu: “Lương Thần, là ai vậy?”
Lương Thần xoay qua, liếc mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo một cái, đáy lòng có chút không tình nguyện, cho nên ngoài miệng cũng không có mở miệng.
Vẻ mặt Cảnh Hảo Hảo nghi hoặc đi tới đây, sau đó liền thấy được Thẩm Lương Niên đứng ở ngoài cửa, tầm mắt đầu tiên là dừng một chút, sau đó mới yên lặng rũ mi mắt, ngữ điệu có vẻ có chút lãnh đạm: “Sao anh lại tới đây?”
Thẩm Lương Niên nhìn hai người đứng chắn ở trước phòng, trong khoảng thời gian ngắn, lại có chút không mở miệng được nói chuyện, tầm mắt của anh lướt qua Cảnh Hảo Hảo, nhìn vào trong phòng của cô.
Bàn ăn Cảnh Hảo Hảo, vừa vặn đối diện cửa, phòng khách của cô cũng không lớn, cho nên Thẩm Lương Niên liếc mắt một cái, liền thấy trên bàn cơm bày ra chén mỳ sợi trứng gà.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc